Nửa tiếng sau Dương Bách Xuyên nghe xong, rốt cuộc cũng biết nguyên nhân ba mình mất tích.
Bỗng dưng trong lòng anh trào dâng một cảm giác tự hào, nỗi tủi nhục khi còn bé đánh nhau với bạn học ở trường rồi bị mắng là không cha không mẹ gần như tan biến, ngoại trừ nỗi hận mẹ, còn lại là niềm tự hào vô tận.
Anh tự hào vì có một người ba vĩ đại.
Vương Mộ Sinh nói ba anh là anh hùng nhân dân!
Tiếc là sau khi biết nguyên nhân ba mất tích, anh cũng cho rằng khả năng cao là ba anh đã bỏ mạng trong sa mạc rồi.
Anh từng tìm hiểu về lốc xoáy sa mạc từ trong sách, đó là sức mạnh thiên nhiên cực kỳ đáng sợ.
Thường thì những nơi lốc xoáy đi qua, sức phá hoại cực lớn.
Anh cũng nghĩ rằng chắc hẳn ba mình đã bị lốc xoáy vùi lấp dưới lòng đất trong sa mạc.
Anh thầm nghĩ sau này sẽ đưa bà nội đi bái tế.
Anh biết nguyện vọng của bà nội, biết rằng bà cũng giống anh, chôn sâu sự mất tích của ba dưới đáy lòng, vẫn luôn nhức nhối.
Sau đó Vương Mộ Sinh cũng hỏi kỹ cuộc sống của Dương Bách Xuyên và bà nội, em gái trong những năm qua như thế nào.
Khi Dương Bách Xuyên kể lúc lên đại học anh còn đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt, Vương Mộ Sinh vỗ bàn cái rầm, đằng đằng sát khí đứng bật dậy: "Tiền trợ cấp bộ đội phát xuống trong mấy năm qua cũng đủ cho cháu và em gái lên đại học, lẽ nào địa phương không gửi số tiền này đến tay mấy bà cháu?"
Dương Bách Xuyên cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người Vương Mộ Sinh lúc này, đến bản thân anh cũng phải kinh hãi!
Trong "Đường Thư không làm nhục sứ mệnh" có một đoạn luận bàn về cơn giận của dân thường và vua chúa:
Tần vương nói: "Cơn giận của vua chúa khiến trăm vạn người phơi thây, máu chảy ngàn dặm."
Đường Thư hỏi: "Đại vương đã từng thấy cơn giận của người dân áo vải chưa?"
Tần vương đáp: "Cơn giận của người dân áo vải bất quá cũng chỉ là tháo nón, để chân trần, đập đầu xuống đất mà thôi."
Đường Thư tâu: "Đó là cơn giận của kẻ bất tài tầm thường, không phải cơn giận của người tài năng gan dạ.
Ngày xưa, lúc Chuyên Chư ám sát Ngô vương Liêu, vệt sao băng lướt qua ánh trăng; khi Nhiếp Chính ám sát Hàn Khôi, một cột sáng màu trắng phóng thẳng lên trời; lúc Yêu Cách ám sát Khánh Kỵ, diều hâu lượn nhào trên cung điện.
Ba người này đều là người có xuất thân bình dân nhưng gan dạ sáng suốt, lòng giận dữ nhưng không nổi giận, trời cao giáng điềm báo.
Giờ đây, Chuyên Chư, Nhiếp Chính, Yêu Cách, thêm cả thần nữa là thành bốn người.
Nếu người có tài năng và gan dạ sáng suốt buộc phải nổi giận, ắt sẽ có hai bộ thi thể ngã xuống, tia máu văng xa, dân chúng khắp thiên hạ đều phải mặc áo tang.
Hiện giờ cũng là như thế."
Lúc này toàn thân vị Thiếu tướng thời nay Vương Mộ Sinh bùng lên lửa giận, tuy không kinh khủng bằng hai người trong đoạn văn trên, nhưng cũng vô cùng đáng sợ.
Dương Bách Xuyên hoàn hồn, biết rằng có lẽ Vương Mộ Sinh đã hiểu lầm.
Tiền phụ cấp của ba anh và một số khoản tiền nhà anh nhận được trong những năm qua đều bị bà anh khóa trong một cái hòm gỗ nhỏ, không động tới một đồng nào.
Lúc Dương Bách Xuyên còn nhỏ cuộc sống rất khó khăn, anh từng hỏi bà tại sao rõ ràng là nhà mình có tiền mà lại không dùng.
Anh vẫn còn nhớ lúc đó bà nói trong nước mắt: "Trên danh nghĩa thì đây là tiền trợ cấp của ba cháu, nếu dùng số tiền này thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận ba cháu đã chết thật chứ không phải mất tích.
Cuộc sống hơi khó khăn, chúng ta cắn răng chịu đựng thì có thể vượt qua.
Có niềm tin thì trong lòng có hi vọng, có lẽ một ngày nào đó ba cháu sẽ trở về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...