Dương Bách Xuyên thầm nghĩ có thể tham dự là được, anh đi mở mang hiểu biết.
Còn cấm địa gì đó thì nghĩ cách là được.
Thiên Tuyệt nói người đi vào cấm địa đều không ra ngoài, đó nhất định là nơi rất nguy hiểm, không đi cũng được.
Nói chung là anh sẽ không làm chưởng giáo Võ Đang.
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên nói: "À ờm, tôi không làm chưởng giáo Võ Đang đâu, các ông chọn người khác đi.
Tôi còn có việc, xin phép đi trước!" Dứt lời anh định rời đi.
Thấy Dương Bách Xuyên kiên quyết không đồng ý, lại còn muốn đi, Thiên Tuyệt vô cùng sốt ruột, thầm nghĩ phải chăng mình quá nóng vội? Người như sư tổ không thể suy đoán theo lẽ thường, vẫn nên giữ người lại trước thì hơn.
Cứ giữ Dương Bách Xuyên ở lại Võ Đang một thời gian rồi từ từ làm công tác tư tưởng cũng được.
Thiên Tuyệt nhìn hai bức tượng trong đại điện, một bức tượng là tổ sư gia Tư Không Nguyên, bức tượng còn lại là chưởng giáo lập phái.
Trong đầu nảy ra một ý, ông ta vội vàng hô to: "Sư tổ dừng bước! Khó khăn lắm ngài mới đến một lần, đâu thể chưa uống một ngụm nước đã đi, nếu đồn ra ngoài thì Võ Đang chúng ta sẽ bị chỉ trích.
Tạm gác lại chuyện làm chưởng giáo đã.
Đằng nào ngài cũng đến điện Tổ Sư, vậy thì tế bái tổ sư gia nhé?"
Dương Bách Xuyên nghe Thiên Tuyệt nói vậy thì hơi xấu hổ.
Anh quay lại nhìn hai bức tượng, nhìn kỹ thì thấy bức tượng bên trái chính là Tư Không Nguyên.
Hồi trước lúc thừa kế ngọc giản của Tư Không Nguyên, anh đã nhìn thấy hình chiếu thần hồn mà ông ấy để lại, cho nên vừa nhìn là nhận ra.
Lúc nãy anh chỉ lo giải quyết chuyện Thiên Tuyệt, quên mất nơi này là điện Tổ Sư của Võ Đang, không cẩn thận quan sát hai bức tượng.
Nhưng Thiên Tuyệt nói cũng đúng, anh nên tế bái, dù sao Kinh Nguyên Thần của Tư Không Nguyên cũng hỗ trợ anh rất nhiều.
Dương Bách Xuyên quay trở lại.
Có điều lần tế bái này suýt dọa người Võ Đang sợ chết khiếp, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không ngờ sau khi mình tế bái hai vị tổ sư của Võ Đang lại gây ra hậu quả như vậy.
Trước đây Dương Bách Xuyên nhận được ba công thức luyện đan của Tư Không Nguyên, tạo nên lợi ích to lớn, chống đỡ cho công ty Vân Kỳ.
Nói thật là truyền thừa của Tư Không Nguyên ở Luyện Khí kỳ đã trợ giúp rất lớn cho anh, tế bái cũng là việc nên làm.
Vả lại Tư Không Nguyên đã hóa thành xương trắng, thần hồn tan biến, anh càng nên tế bái.
Dương Bách Xuyên gật đầu đi tới, cùng với các đệ tử Võ Đang được điểm danh bắt đầu tế bái Tư Không Nguyên và chưởng giáo lập phái Võ Đang.
Dương Bách Xuyên vốn định khom người vái, nhưng lại thấy đám Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt quỳ vái.
Anh thầm nghĩ nhập gia tùy tục, quỳ vái thì quỳ vái, coi như cảm ơn ân tình truyền thừa của Tư Không Nguyên.
Nhưng nào ngờ anh vừa quỳ xuống, còn chưa vái lạy, hai bức tượng tổ sư của Võ Đang đã phát ra tiếng "rắc".
Lần này tất cả mọi người đều nghe thấy, ngẩng đầu nhìn bức tượng tổ sư gia và tượng của chưởng giáo lập phái xuất hiện vết nứt.
Thiên Tuyệt và Minh Tuyệt hét lên đầy kinh ngạc, lập tức hiểu ra.
Từ xưa có câu "có người quỳ, không nhận nổi", tức là người quỳ không phải người tầm thường thì đối tượng nhận quỳ không nhận nổi.
Dân gian nói là sẽ giảm thọ.
Nhưng ở giới võ cổ rất coi trọng việc này.
Chỉ có người mang vận may lớn hoặc là kiếp trước tu hành có lai lịch lớn, khi vái lạy ai, đối phương không nhận nổi.
Giới võ cổ gọi là dị tượng thiên đạo.
Ai ai cũng biết tượng của tổ sư gia là nơi gửi gắm tinh thần chứ không phải người sống, chỉ là một bức tượng mà thôi, người lợi hại đến mấy tế bái cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa, nhân vật cấp bậc tổ sư gia là cao nhân chân chính.
Vậy mà bây giờ hai bức tượng lại không nhận nổi vái lạy.
Chẳng cần nghĩ cũng biết người vái lạy là ai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...