Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên


"Được rồi, đừng giả chết nữa, tôi ra tay có chừng mực.

Sau này sống cho đàng hoàng tử tế, đừng giở trò vớ vẩn, nếu không sau này các cậu sẽ chịu thiệt đó.

Tôi đánh các cậu một trận là để các cậu nhớ lâu.

Ở Cố Đô gia đình các cậu khấm khá đấy, nhưng tôi nói cho các cậu biết, trên thế giới này có một số người các cậu không thể chọc vào.

Lát nữa đi nhận lỗi với Dương Bách Xuyên, có biết phải làm thế nào không?"  
"Anh Tam, bọn em biết." Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ gật đầu như giã tỏi.  
"Tinh!"  
Lúc này cửa thang máy lại mở ra, hai bảo vệ xuất hiện bên ngoài.

Thấy Dư Thiệu Cương và Ninh Vũ đều mặt mũi bầm dập, chú bảo vệ già lên tiếng: "Hai vị gặp phải chuyện gì? Có cần báo cảnh sát không?" Chú ta vừa nói vừa lấy dùi cui ra, nhìn Hàn Tiểu Tam với vẻ mặt đề phòng.  
"Biến đi, chúng tôi đang so đấu võ thuật hiểu không? Báo cảnh sát gì chứ?" Ninh Vũ quát mắng, trút giận lên người bảo vệ.


Báo cảnh sát? Đùa gì thế? Có cho mười lá gan bọn họ cũng không dám báo cảnh sát, ai bảo người đánh bọn họ là anh Tam chứ.  
Ba người ra khỏi thang máy rồi rời đi.  
Chú bảo vệ lấy lại tinh thần: "Phì, đánh đời bị đánh thành đầu heo."  
Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương mới đi ra ngoài mấy bước đều nghe thấy câu nói này của chú bảo vệ, tức thì tim quặn thắt, suýt chút nữa té ngã, hận không thể xông đến phang cho chú bảo vệ một gậy.

Nhưng có Hàn Tiểu Tam đi cùng nên bọn họ không dám.  
Trận đòn ngày hôm nay ngẫm lại mà ức chế, ai biết được Dương Bách Xuyên lại siêu như vậy.  
Bọn họ không chỉ bị anh Tam đánh tơi bời, mà lát nữa còn phải nhận lỗi với Dương Bách Xuyên.

Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì thế này...  
...  
Tạm gác lại chuyện của ba người Hàn Tiểu Tam, Ninh Vũ và Dư Thiệu Cương.

Ở phòng VIP số 777, Vương Mộ Sinh thân thiết kéo tay Dương Bách Xuyên đi vào phòng.  
Ngoài bà xã Lý Gia và con trai Vương Tông Nhân của Vương Mộ Sinh ra, trong phòng còn có một người trung niên mặc quân phục, thoạt nhìn tầm tuổi Vương Mộ Sinh.  
Khi thấy Vương Mộ Sinh kéo tay Dương Bách Xuyên đi vào, trong mắt người đó thoáng lóe lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất ngay.  

Lý Gia trông thấy Dương Bách Xuyên thì nở nụ cười nhẹ, đứng dậy thân thiết gọi: "Bách Xuyên đến đây nào." Dứt lời bà ta lại nói với con trai Vương Tông Nhân bên cạnh: "Nhóc Tông gọi anh đi, sau này hai anh em hãy thân thiết hơn nhé!"  
"Chào anh Bách Xuyên!" Vương Tông Nhân cũng biết Dương Bách Xuyên đã cứu mình.

Cho dù là hạng người nào đi chăng nữa đều mang lòng biết ơn ân nhân cứu mạng.

Tuy Vương Tông Nhân ngang bướng, phản nghịch, nóng tính, nhưng rất chính trực.

Điểm này có liên quan đến hoàn cảnh gia đình.  
Dương Bách Xuyên nói "chào cô" với Lý Gia, sau đó chào Vương Tông Nhân, cuối cùng tầm mắt dừng trên người sĩ quan trung niên.  
Vương Mộ Sinh cất lời: "Bách Xuyên, giới thiệu cho cháu đây là Phó Siêu chiến hữu của chú, hiện đang giữ chức Bộ trưởng Lực lượng vũ trang.

Cháu gọi chú Phó đi!"  
Hai mắt Dương Bách Xuyên sáng ngời, anh biết đây là Vương Mộ Sinh đang giới thiệu mạng lưới quan hệ cho mình, hơn nữa người này còn là nhân vật tai to mặt lớn trong Lực lượng vũ trang Cố Đô.

Đúng là niềm vui bất ngờ! Anh chìa tay chào hỏi: "Cháu chào chú Phó."  
Phó Siêu tươi cười bắt tay Dương Bách Xuyên, song trong lòng cực kỳ chấn động.

Ông ta biết bối cảnh gia đình của chiến hữu cũ Vương Mộ Sinh, Dương Bách Xuyên được gia đình Vương Mộ Sinh nâng đỡ như vậy chứng tỏ mối quan hệ này thật sự vững chắc.  
"Tốt tốt tốt.

Nghe nói cháu rất giỏi y thuật, sau này chú Phó phải làm phiền cháu khám bệnh cho chú rồi." Phó Siêu nở nụ cười, nói nửa đùa nửa thật..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui