Chương có nội dung bằng hình ảnh
Dương Bách Xuyên nheo mắt, quan sát khắp nơi, ở chỗ này loại sát khí kia càng ngày càng dày, nghĩa là người phụ nữ tà ám kia đang ở trong quán bar này, còn đang ở trong đám người trên sân khấu.
Ngày đó lúc chạy trốn khỏi mộ, Dương Bách Xuyên cũng không thấy rõ diện mạo của người phụ nữ kia, nhưng chắc chắn là dung mạo không dễ tìm. Anh sợ rút dây động thừng nên không dám dùng linh thức tra tìm, chỉ có thể dùng mắt quan sát.
Dương Bách Xuyên dựa theo sự khác biệt giữa phụ nữ có tu vi trong người và phụ nữ bình thường để tìm.
Năm phút sau, hai mắt của Dương Bách Xuyên sáng lên, đặt ánh mắt lên trên người một người phụ nữ bốc lửa.
Người phụ nữ này có dáng người cao gầy, tóc dài xõa trên vai, ăn mặc váy áo màu đen, đôi môi đỏ thẫm như vừa uống máu, ánh sáng trong mắt như bắn ra ngoài, hai tay đang ôm cổ một thanh niên, hai người cực kỳ thân thiết, động tác vô cùng lớn mật.
Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, người phụ nữ mặc đồ đen này nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi.
Khác biệt là hơi thở trên người cô ta mang theo sát khí và máu tươi, rất nồng, hơi thở trên người vô cùng tà ám, rất dễ dàng nhìn ra.
Anh không vội ra tay, đầu tiên ở đây quá nhiều người thường, thứ hai cũng không biết cô ta giấu Ngô Mặc Thu ở chỗ nào.
Theo lời của Kiều Phúc, người phụ nữ tà ám này muốn luyện hóa Ngô Mặc Thu, nhưng bởi vì Ngô Mặc Thu tu luyện công pháp Phong Đô Quyết nên không có cách nào luyện hóa được.
Dương Bách Xuyên suy đoán người phụ nữ tà ám này đang tìm thời cơ để luyện hóa Ngô Mặc Thu, bởi vì trong cơ thể của Ngô Mặc Thu có ma tinh.
Cách tốt nhất là theo dõi người phụ nữ này.
Dương Bách Xuyên ngồi ở một góc của quán bar chờ người phụ nữ này rời đi, không lâu sau Dương Bách Xuyên nhìn thấy cô ta và thanh niên kia xuống sân khấu, trực tiếp đi ra ngoài.
Dương Bách Xuyên lặng lẽ đi theo sau hai người, nếu anh đoán không sai, thanh niên này sắp gặp chuyện không may.
Không hề nghi ngờ, người phụ nữ này tu luyện tà công, lúc trước ở mộ, Lý Lương Sơn là một ví dụ, cô ta ma hóa Lý Lương Sơn thành nô lệ.
Hai người đi lên một chiếc xe, người thanh niên kia lái xe, đi thẳng đến vùng ngoại ô.
Dương Bách Xuyên khởi động xe đi theo sau.
Sau khi đến vùng ngoại ô, xe dừng ở cạnh hồ, người phụ nữ và thanh niên kia xuống xe, đi vào một căn nhà trệt bên cạnh hồ.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, tắt đèn xe, xuống xe đi vào căn nhà trệt đó.
Lúc này, Dương Bách Xuyên đứng ở bên ngoài nhà gỗ đã có thể nghe được tiếng thở dốc bên trong, cũng không sợ cô ta có thể trốn thoát được, trong nhà gỗ ba gian đó, hai bên trái phải không có đèn sáng, hoặc là phòng trống, hoặc là phòng cho người nghỉ ngơi.
Dương Bách Xuyên giải phóng linh thức ra ngoài kiểm tra xung quanh của căn phòng, bên trong đều không có người, đều là phòng trống.
Bây giờ tại căn phòng ở giữa này, người phụ nữ tà tính và Tiểu Thanh đang ở bên trong.
Trong tai nghe được giọng nói của một vị thành niên hỏi: “Bảo bối có khách sạn xa hoa không ở, vì sao phải đến nơi này?”
Lúc này Dương Bách Xuyên chậm rãi phóng thích linh thức tiến vào trong phòng.
Anh nhìn thấy người phụ nữ tà tính đang nóng bỏng cùng với tên thanh niên, nhưng ngay sau đó nhìn thấy người phụ nữ mở miệng, hai cái răng nanh thật dài lộ ra.
“Quả nhiên là cương thi~” Dương Bách Xuyên nói thầm trong lòng.
Sau đó linh thức anh đi vào, đã bị người phụ nữ phát hiện trước.
“Ai?” Vẻ mặt cô ta vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
“Bảo bối làm sao vậy? Không có ai mà?” Nhóc thanh niên nói.
Lúc này người phụ nữ tà tính sao còn để ý đến nhóc thanh niên, giơ tay lên cho một cái tát, ngay lập tức đánh bay nhóc thanh niên ở góc tường hôn mê bất tỉnh.
Đồng thời linh thức của Dương Bách Xuyên ở trong phòng không nhìn thấy bóng dáng Ngô Mặc Thu, hừ lạnh nói: “Yêu nữ đi ra chịu chết đi.”
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên sức mạnh linh thức công kích về phía yêu nữ.