Tô Oản Oản nhàn rỗi quá mức nên nhanh chóng gục đầu xuống bàn tìm Chu
công đánh cờ. Khi nàng tỉnh lại thì hoàng hôn đã buông xuống, ánh nắng
nhuốm màu lửa đỏ rực, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, khiến khuôn mặt
nhỏ nhắn phiếm hồng của nàng càng thêm nổi bật.
Lau lau nước miếng
trên mặt, nàng xoay người rời khỏi lâu, trở về Tô phủ. Vội vội vàng vàng chạy khắp các ngóc ngách Tô phủ nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Người
nàng muốn tìm thì lại không thấy.
Tô Oản Oản sờ sờ cái bụng trống
rỗng, nhanh chóng đi tới nhà bếp, dù sao cũng không thể bỏ đói cái dạ
dày nha! Đi được nửa đường lại gặp được Tiểu Hà, nói Tô Mộ Bạch chuyển
lời với nàng rằng, hắn xuất môn có việc cần giải quyết, phải chạng vạng
ngày mai mới có thể trở về được. Tô Oản Oản gật đầu, tiếp tục đi tới nhà bếp để lấp đầy dạ dày, trong lòng có chút buồn bưc.. Thế nhưng, ngay
lập tức, hai tròng mắt của nàng liền sáng lên.
Hắc hắc, sao không
nhân cơ hội này tới Ỷ Túy lâu nhỉ? Tốt xấu gì nàng cũng coi như là phó
lâu chủ, đi thị sát hẳn là không có gì sai đúng không?
Nàng chỉ ăn
một chút thức ăn, thầm nghĩ dù sao khi đến Ỷ Túy lâu cũng có thể chén
thêm, khi trở về phòng liền thay một bộ nam trang, xuất phát đi Ỷ Túy
lâu. Lần này tới đó không có trở ngại gì, có lẽ Hồng tỷ đã sớm chuẩn bị. Thân là sát thủ kiêm tình báo viên như các nàng thì phải biết đóng
kịch, các cô nương nhìn thấy nàng người thì đùa giỡn vui vẻ, người thì
hờn hờn dỗi dỗi, không để lộ ra bất cứ dấu vết nào.
Ừm, không hổ là
người do hắn huấn luyện, rất có tố chất nha. Ai, được rồi, trừ Yên Lạc
cô nương không hiểu được cái danh hiệu hoa khôi của mình.
Ỷ Túy lâu
vẫn tràn ngập mùi son phấn, chung quanh đều là những nam nhân đang ôm
các cô nương, bộ dáng sắc dục huân tâm ( ham mê sắc dục). Tô Oản Oản vừa nhìn vừa cảm thán, những cô nương này thật là xinh đẹp, khiến nam nhân
bị mê hoặc đến điên đảo thần hồn. Những nam nhân này cũng thật đáng
khinh bỉ, rõ ràng bản thân đang ở trong thanh lâu, trong lòng ôm mỹ
nhân, lại còn ra vẻ chính nhân quân tử.
Hồng tỷ bất động thanh sắc
(rất bình tĩnh) đi về phía nàng, nàng liền dùng ánh mắt ý bảo Hồng tỷ
cần làm gì thì cứ làm đi, còn mình thì tùy ý đi lại trong Ỷ Túy lâu.
Việc này đương nhiên là có mục đích, nàng định tới thăm hoa khôi Yên Lạc cô
nương. Nhớ lại ngày ấy, nàng ta chính là thiên hạ đệ nhất hoa khôi thanh lâu, nay lại bị hủy dung không khác nào rớt xuống vực sâu.
Aizzz, một đại mỹ nhân bỗng dưng bị biến thành xấu nữ, chuyện này khiến cho bao nhiêu người phải thương tâm a?
Nàng nghĩ như vậy, bước chân cũng mau thêm. Nàng đường đường là Tô Oản Oản,
sao lại có thể khiến cho cuộc sống trở nên tẻ nhạt chứ? Loại chuyện
phiền phức này, ngẫu nhiên biến thành chuyện tốt để giải khuây cho nàng.
Vốn đang định tới khuê phòng của Yên Lạc nhìn qua một chút, nhưng tiếng
người nói chuyện trong một căn phòng gần đấy khiến nàng chú ý.
“Trần
lão gia, ta nghe nói Lâm gia nhị tiểu thư Lâm Nhược Sơ không phải sắp gả cho ngươi làm nhị di (vợ hai) sao, sao chưa thấy ngươi cưới nàng vào
cửa? Chậc chậc, phải nói là, Lâm tiểu thư này thực sự là một mỹ nhân tài đức vẹn toàn.”
“Cũng không hẳn, nếu không bởi vì thân phận của nàng, Lâm gia cũng sẽ không đem nàng gả cho ta. Nhưng ta thấy Lâm Nhược Tích
Lâm gia giống như một người đàn bà chua ngoa đanh đá, loại nữ nhân này
ta không ưa.”
“Đúng vậy, ngươi xem tam di nhà ta khi mới thành thân
thì ngoan hiền vô cùng, hiện tại thì sao? Nghĩ tới nàng liền thấy đau
đầu! Đừng nhắc tới Lâm Nhược Tích này , chỉ được cái bộ dáng mà thôi,
tính tình cũng giống như vị tiểu thư nhà Tô gia. Ai, nếu Lâm Nhược Sơ
tốt như vậy, sao còn không nhanh tay chiếm làm của riêng?”
“Lục lão
gia ngươi không nhắc đến thì thôi, nhắc tới lại khiến ta tức giận đầy
mình! Tiểu thiếp này, để xem sau này lão tử sẽ “yêu thương” nàng như thế nào đây! Nha đầu chết tiệt kia dám ngang nhiên trốn vào Tô phủ, bên
ngoài đang đồn rằng Tô Mộ Bạch là kẻ có phúc khí, có mỹ nhân Lâm gia
theo bên người! Ngươi nói xem, hắn cam luyen cùng đồ đệ là việc của hắn, lại còn đi dụ dỗ nữ nhân của ta làm gì a!”
“Ta đã thấy đồ đệ của Tô
Mộ Bạch, không biết tiểu tiện nhân này cho con ta ăn cái mê hồn dược gì
mà điên đảo thần hồn. Không biết nữ nhân vô sỉ này có cái gì tốt, đã yêu thương sư phụ lại còn muốn đi dụ dỗ kẻ khác! Aizzz, nghe đâu Ôn đại
nhân cũng có ý với nàng!”
“Thôi đi, không biết nàng là cái dạng gì
nhưng có thể khiến Tô Mộ Bạch và Ôn Nam Thế si mê, hẳn là phương diện
kia rất lợi hại ha?”
“Hắc hắc….có lẽ là vậy.”
“Mùi vị của nàng ta, không biết so với những cô nương ở Ỷ Túy lâu thì thế nào nhỉ? Chậc chậc…”
“Hẳn là rất mê người, ngươi xem Tô Mộ Bạch là loại người nào chứ? Hắn muốn
dạng nữ nhân gì thì sẽ có dạng nữ nhân ấy dâng lên tận miệng, vậy mà
cũng bị tiểu tiện nhân này mê hoặc, nhất định là…”
“Rầm” một tiếng,
cửa phòng bị người bên ngoài một cước đá văng, nét cười thô bỉ trên mặt
Lục lão gia và Trần lão gia như đông cứng lại. Tô Oản Oản hai tay chống
hông, nhìn hai lão nhân to béo xấu xí kia, cười lạnh lùng, trong mắt
hiện lên tia tà ác.
“Ai da, ta còn tưởng là ai, hóa ra là hai vị Lục
lão gia và Trần lão gia tiếng tăm lừng lẫy …” Nàng vừa nói vừa dùng chân kéo chiếc ghế ở gần đó lại, thản nhiên ngối xuống, “Lục lão gia, con
ngài dạo này vẫn khỏe chứ? Muốn biết hắn vì sao lại mê luyến ta như vậy, hiện tại ta có thể nói cho ngươi một chút.”
Lục lão gia và Trần lão
gia đều lộ vẻ khiếp sợ, nhìn Tô Oản Oản đang đóng giả nam trang đứng
trước mặt, nhất thời không biết phải làm gì.
Tô Oản Oản tiếp tục nói, “Thật ra vô cùng đơn giản, ta có thể làm mẫu thêm một lần nữa cho ngươi xem.”
Trong không khí bỗng tràn ngập một cỗ mùi hương bí ẩn, như có như không,
khiến người ta không nhịn được mà muốn cố gắng hít thêm một chút. Nàng
nhìn hai lão nhân đang híp mắt hít hít ngửi ngửi, khóe miệng cong lên
thành một nụ cười đắc ý.
“Mùi hương này rất dễ ngửi đúng không? Mị
dược này tên là “Câu hồn”, tên hay chứ? Khi cho con ngươi dùng thử, ta
còn chưa đặt được tên hay như vậy đâu! Con trai ngươi nếu mê luyến ta
như vậy, gọi là Câu hồn chắc cũng không có gì sai chứ?”
“Ngươi, ngươi sao lại dám…” Lục lão gia tức giận đến mức nói không hết câu, mà Trần
lão gia lại không biết gì, vẫn giữ bộ dáng bình thản.
Tô Oản Oản cười nhẹ, nói: “Nơi này là Ỷ Túy lâu, xuân dược luôn luôn sẵn có, mà người
hiểu rõ nhất cũng chỉ có các cô nương mà thôi. Ta không rảnh đi làm việc vô dụng, lại càng không thích lãng phí dược liệu, cho nên các ngươi tốt nhất nên cố mà hưởng thụ Câu hồn lợi hại này đi. Nói không chừng ngày
mai khi tỉnh lại, hồn các ngươi lại bị Hắc bạch vô thường câu đi mất rồi ấy chứ.”
Nàng cười duyên, thản nhiên đứng dậy rời đi, trong nháy
mắt, khi đứng trước ngưỡng cửa, khuôn mặt nàng chợt trở nên lạnh lẽo,
hơi quay đầu, ánh mắt sắc bén liếc về phía hai người kia, nói, “Đừng
khiến cho ta phải nghe những điều mà ta không thích.”
Nàng chưa bao giờ cho rằng mình là người tốt.
Nàng phân phó thủ hạ Ỷ Túy lâu nhốt hai lão già kia ba canh giờ, sau đó thả
ra để bọn họ về nhà. Không phải là nàng hảo tâm, chỉ là ba canh giờ cũng đủ khiến cho bọn họ khổ sở, dù sao thì nàng cũng không muốn vấy bẩn đôi tay mình cũng như làm ô uế địa bàn của mình, như vậy cũng đủ nhục nhã
rồi.
Ba canh giờ, vừa vặn khiến người ta bị tra tấn đến chết đi sống lại.
Vậy mới nói, trăm ngàn lần đừng đắc tội nữ nhân, nhất là người như nàng.
Xoay người bước vào phòng Yên Lạc, vừa vào đã thấy nàng ngồi ngẩn người đối
diện với gương đồng, sau đó bỗng nhiên tức giận, vung tay gạt chiếc
gương đồng qua một bên, sau đó vùi mặt vào hai cánh tay như muốn che
giấu hết thảy.
“Sao, đối với hình thức xử phạt của ta không hài lòng sao?”
Nghe được âm thanh vang lên bên cạnh, Yên Lạc ngẩng đầu lên nhìn, thấy Tô
Oản Oản liền lộ ra vẻ e ngại. Nàng ta nhanh chóng đứng lên, cúi đầu nói: “Thuộc hạ không dám”.
Khuôn mặt tinh xảo ban đầu biến thành xấu xí đáng sợ đến mức dọa người như vậy…hài lòng sao được?
Tô Oản Oản ngồi xuống, nói: “Oán hận cũng không có gì sai, gặp phải chuyện này, không oán hận là không thể. Ta tới, chính là để hỏi ngươi một
chuyện.”
“Phó lâu chủ, mời ngài nói.”
“Ngày đó, lâu chủ đại nhân tới nơi này để làm gì vậy?”
“Lâu chủ nói không được phép nói cho bất cứ kẻ nào…kể cả ngài…”
Nàng nhíu nhíu mày, lập tức cười nhẹ: “Nói đi, hiện tại nếu ngươi nói thì còn có cơ hội sống, nếu không thì chỉ có…chết.”
Yên Lạc nắm chặt tay, cân nhắc một hồi, rốt cục vẫn quyết định nói.
Đợi nàng nói xong, Tô Oản Oản sai nàng đi gọi Hồng tỷ tới. Yên Lạc vừa ra
khỏi phòng, nụ cười trên khuôn mặt nàng liền biến mất, thay vào đó là
thần sắc phức tạp.
Tô Oản Oản dạo vài vòng quanh Ỷ Túy lâu, vừa đi vừa trêu hoa ghẹo
nguyệt, khi trở về liền nghe gã sai vặt báo lại rằng Tô Mộ Bạch đã trở
về. Lời còn chưa dứt, trên mặt đã cảm thấy có một cơn gió nhẹ lướt qua,
khi nhìn lại thì bóng dáng Tô Oản Oản đã biến đâu mất.
Nàng đã sớm
chạy như điên tới Trúc Huyên lâu, nhưng đi qua đi lại một hồi mà vẫn
chưa thấy bóng dáng hắn. Tô Oản Oản tùy tiện hỏi một tiểu nha hoàn đứng
gần đó, mới biết hắn lại tới Ỷ Hà lâu chờ nàng.
Lúc đầu nói chỉ đi
một ngày, nhưng nàng đợi tới hơn nửa tháng mới thấy hắn trở về. Nàng cao hứng vận khinh công chạy như bay về Ỷ Hà lâu, khóe miệng cong cong mỉm
cười, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc.
Rốt cuộc, nàng đứng trên nóc Ỷ Hà
lâu nhìn xuống dưới, liền phát hiện Tô Mộ Bạch đang nằm trên nhuyễn tháp đối diện hành lang. Bình thường nàng vẫn hay nằm tại đó ngắm sen, phơi
nắng rồi ngủ trưa, thường xuyên nằm dài kêu nhà bếp làm đồ ăn, còn có
Tiểu Hà đứng một bên hầu hạ.
Hắn trầm lặng nằm nghiêng, dáng vẻ mệt
mỏi, đôi mắt nhẹ khép mang theo hắc sắc mờ nhạt. Màu hoàng hôn rơi khẽ
trên khuôn mặt hắn, hòa với màu trắng của bộ y phục, khiến hắn thoạt
nhìn tựa như một tiên nhân không thể với tới.
Một nam nhân hoàn mỹ như vậy, chỉ thuộc về một mình nàng…
Tô Oản Oản cười đầy đắc ý, lại thấy Lâm Nhược Sơ từ trong phòng nàng đi
ra, tay ôm một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng bước tới bên Tô Mộ Bạch, đắp
chăn cho hắn, biểu tình thận trọng như sợ hắn bị đánh thức. Có điều,
tính cảnh giác của hắn rất cao, lại có một thân võ nghệ đầy mình, ngay
từ khi Lâm Nhược Sơ đi tới hắn đã phát hiện ra.
Lâm Nhược Sơ thấy hắn tỉnh giấc, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta lo người sẽ cảm lạnh nên mới
mang chăn ra, không ngờ lại khiến người tỉnh giấc.”
“Không sao, rất cảm ơn.” Hắn nhìn nàng cười cười, lễ phép mà lạnh lùng nói.
“Tô gia có sản nghiệp lớn như vậy, chắc hẳn ngươi quản lí rất vất vả. Tam thiếu gia vì sao không để Tô tiểu thư cùng hỗ trợ?”
Trong mắt hắn ẩn hiện tia sủng nịch, “Ta không muốn để nàng ấy tiếp xúc với những việc đó.”
Trong lòng Lâm Nhược Sơ ẩn ẩn đau đớn, nhưng vẫn nở nụ cười, “Người khác nhất định không biết việc làm quyết đoán mạnh mẽ của Tam thiếu gia lại ẩn
chứa thâm tình như vậy.”
“Ta cũng không cần người khác phải biết.”
“Cũng đúng.”
Tô Oản Oản đứng đằng xa nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười, đôi mắt Lâm
Nhược Sơ sóng sánh nhu tình, mà Tô Mộ Bạch thì ôn nhu cười, trong mắt
tràn đầy sủng nịch mà nàng chưa bao giờ thấy hắn biểu lộ ra với người
ngoài. Ánh mắt như vậy, từ trước đến nay đều dành cho nàng, vậy mà…hôm
nay, nó lại hướng về một người khác…
Nàng bực bội nhảy xuống từ trên
nóc nhà, đi tới bên hai người bọn họ, đưa tay đẩy Lâm Nhược Sơ ra, trừng mắt nói, “ngày đó ta cứu cô là để nhận lấy kết quả này sao? Nửa đêm
xuất hiện trong phòng hắn, rồi lại còn trật chân ngã vào lòng hắn, hôm
nay thì lại đắp chăn cho hắn! Cô định tìm trăm phương nghìn kế tiếp cận
hắn sao?!”
Lâm Nhược Sơ kinh ngạc, hai mắt mở to, sắc mặt hơi tái
nhợt, nói, “Tô tiểu thư, cô đang nói gì vậy? Ngày đó cô cứu ta, ta vẫn
rất cảm kích, nhưng cho dù là có ân lớn, cô cũng không thể vũ nhục ta
như vậy!”
Tô Oản Oản hừ lạnh một tiếng, bĩu môi liếc nhìn Lâm Nhược Sơ.
Thế thì sao? Nàng tùy ý vũ nhục đấy, thì sao nào? Nghĩ đến hình ảnh thân
mật ấm áp ban nãy, nàng liền giận dữ bức bối, chỉ muốn đánh người cho hả giận. Dám mắt đưa mày lại với sư phụ nàng thì đừng trách nàng vô tình!
“Oản Oản, đừng nháo nữa.” Hắn hơi nhíu mày.
Vừa nghe hắn nói vậy, tức giận trong Oản Oản như bùng phát, quay sang trừng mắt nhìn hắn:
“Chàng ghét ta đúng không? Lâm tiểu thư đây ôn nhu thành thục, tài hoa hơn
người nên chàng động tâm đúng không? Chỉ người như vậy mới thích hợp làm tam thiếu phu nhân của chàng thôi, còn một nha đầu hoang dã không biết
từ đâu rơi xuống như ta chỉ khiến chàng tổn hại danh dự thôi chứ gì?
Chàng đường đường là gia chủ Tô gia quyền thế giàu có ở Lạc thành nên
chê ta thanh danh không tốt, khiến chàng mất mặt đúng không?
Hắn trở
về vốn đã mệt nhọc, mấy ngày nay tất cả mọi thương hội dường như đều
cùng nhau chèn ép Tô gia, rất nhiều cửa hàng sắp bị dồn đến đường cùng.
Không biết là kẻ nào đứng đằng sau ngầm thao túng thế cục, mà hắn thì
lại luôn chậm một bước so với kẻ đó. Suốt đêm cố gắng làm việc, trở về
chỉ vì muốn trông thấy nàng, không nghĩ rằng cục diện ở Lạc thành sẽ
thay đổi thành như vậy.
Hắn nhắm hờ mắt, mệt mỏi nói, “Tô Oản Oản,
nàng chín chắn một chút được không? Chuyện Trần lão gia và Lục lão gia
hẳn là do nàng làm…Nàng đi theo ta tám năm, sao vẫn còn trẻ con và nóng
nảy như vậy chứ?”
Nàng không thể tin được những lời hắn vừa nói,
khuôn mặt nhỏ trắng bệch ra. Khóe miệng hơi giật giật, muốn mở miệng ra
nói nhưng dường như một chút khí lực cũng không có.
Vừa rồi là nàng nghe nhầm sao?
Hắn nói, nàng chín chắn một chút đi, là nàng nghe nhầm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...