Sư Phụ Tại Thượng

Mộc Linh Thần Nữ vừa nhìn thấy thầy trò ta lập tức nhíu mày, sau đó sửng sốt, rồi lại bi thương cuối cùng là kích động. Nàng ta phóng vụt tới chỗ chúng ta. Một tay vươn ra phía trước muốn bắt lấy ta.

Ta hoảng sợ nấp vào phía sau sư phụ. Sư phụ ta cũng phản ứng nhanh chóng, trước khi nàng ta nhào tới đã kịp thời dùng một tay giữ lấy ta, một tay thành lập kết giới.

Kết giới trong suốt bao bọc lấy ta và sư phụ. Mộc Linh Thần Nữ không kịp đề phòng, bàn tay vừa chạm vào kết giới lập tức bật ngược trở lại.

Nàng ta xoay một vòng rồi đáp xuống đất, khuôn mặt âm trầm híp mắt, nói:

"Đoan Châu Tử, chúng ta không thù không oán, chuyện ngươi tiêu diệt một số tinh linh tộc dân chúng ta, ta có thể bỏ qua cho ngươi, ta chỉ cần Tử Tiên của ta thôi".

"Mộc Linh Thần Nữ, tất cả yêu tộc bị tiêu diệt, đều là kẻ gây hại cho chúng sinh. Ta không ra tay, Thần Nữ ngài cũng phải thanh lý môn hộ, nếu không ngài không sợ làm trái với thiên đạo à?"

"Cho dù là như vậy, ngươi cũng không được bắt giữ con gái ta!" Mộc Linh Thần Nữ giận dữ rít lên.

"Thần Nữ, năm đó ta vô tình giúp dân chúng huyện Thanh Liên bắt ma mới cứu được Tiểu Tiểu mà thôi. Ngài không tạ ơn ta lại còn vu khống ta như thế sao?"

Cái gì cơ? Ta không nghe lầm đó chứ?! Ta là con gái Mộc Linh Thần Nữ thật sao? Nhưng vì sao ta lại không nhớ gì cả? Trong ký ức của ta, từ khi mở mắt ra vào cái năm ta tám tuổi thì chỉ có một mình sư phụ. Ta cũng đã từng hỏi sư phụ về xuất thân của mình, nhưng hắn không nói.

"Cái gì cơ?! Vị cô nương này là Tử Tiên công chúa sao? Khó trách ta cắn nàng ta một cái, vừa quay về đã có thể hóa hình…" Biên bức tinh bất chợt thảng thốt kêu lên.

Mộc Linh Thần Nữ quay lại híp mắt nhìn hắn, rít qua kẽ răng: "Ngươi dám cắn con gái ta?!"


Nói xong, lập tức vun tay áo lên. Một luồng lực lượng mạnh mẽ màu xanh biếc đánh về phía biên bức tinh. Lúc này, Vương viên ngoại lợi dụng thời cơ không ai chú ý đã bò đến chỗ con gái mình, đúng lúc là bên cạnh biên bức tinh. Cho nên, không còn nghi ngờ gì, luồng kình lực của Mộc Linh Thần Nữ cũng đồng thời tập kích cả ông ta và Vương đại tiểu thư. Chỉ nghe một tiếng thét lên đồng thanh của cả ba người, sau đó, bọn họ lập tức bị bắn lên trên cao rồi bay xa ra mấy trăm dặm. Cũng không biết cuối cùng là rơi xuống nơi nào…

Nhưng ta cũng không có thời gian chú ý bọn họ, ta có chuyện quan trọng hơn.

"Sư phụ…" Ta khẽ giật tay áo hắn, nũng nịu với hắn. Hắn quay lại nắm tay ta mỉm cười: "Đừng sợ, có ta ở đây".

"Ta không muốn rời khỏi sư phụ…" Ta chu chu môi. Cho dù Mộc Linh Thần Nữ có là mẫu thân của ta đi nữa, thì ta cũng không có ký ức gì, còn không có cảm xúc...ta sao có thể quay về với bà ấy được…

"Yên tâm đi, không ai có thể bắt ngươi rời khỏi sư phụ". Hắn vươn tay ôm lấy ta vào lòng, ta yên tâm để cho hắn ôm, cũng vòng tay ra trước người ôm lại hắn.

Mộc Linh Thần Nữ trông thấy như vậy lập tức cả giận, vung tay lên, tung ra một luồng kình phong đánh vào kết giới, kết giới rung lên dữ dội. Sư phụ ta vận nội lực, gia tăng phòng ngự kết giới. Xung quanh chúng ta bỗng hiện lên một quầng sáng vàng lấp lánh, bây giờ đang là đêm tối, nhưng không gian lại sáng rực như ban ngày. Mộc Linh Thần Nữ không chịu thua, lại phóng ra một luồng lực lượng xanh biếc mang theo vô số gai nhọn đâm vào kết giới.

Lần này, kết giới không chịu đựng nổi, bắt đầu rách ra từng vệt. Mộc Linh Thần Nữ lập tức vung tay áo, phóng ra một luồng lực lượng vô hình hút ta về phía mình.

Sư phụ ta lầm rầm niệm chú, sau lưng hắn bỗng nhiên hiện ra một vầng hào quang vàng kim rực rỡ chói lọi. Toàn bộ gai nhọn lao tới chỗ chúng ta đều hóa thành tro bụi, bay là đà trong không khí. Sư phụ cũng tung người phóng lên cao, ngay trước khi ta rơi vào tay Mộc Linh Thần Nữ thì đã kịp ôm ta trở lại. Đồng thời, một tay còn lại của hắn giơ lên cao bắt ấn, đột nhiên những tia sáng rực rỡ giống như ánh mặt trời chói chang không biết từ đâu xuất hiện trên không trung chiếu lên người Thần Nữ, nàng ta đột nhiên thất sắc, bộ quần áo trên người cũng ảm đạm giống như chiếc lá bị héo úa. Toàn bộ chúng yêu phía sau lưng Thần Nữ cũng bị ánh sáng này làm chói mắt, đồng loạt che mặt mũi lùi lại mấy chục bước.

"Ngươi... ngươi là Đoan Nhật tiên quân chuyển thế?!" Mộc Linh Thần Nữ thốt lên, nàng ta đã đuối sức, giống như cây khô rệu rã, ngã ngồi trên mặt đất, trông hết sức đáng thương.

Ta ngỡ ngàng quay lại nhìn sư phụ, không ngờ không chỉ xuất thân của ta không bình thường, mà kể cả sư phụ ta cũng không phải là người bình thường. Ta càng lúc càng ngưỡng mộ sư phụ, kể cả Thần Nữ lợi hại như vậy mà cũng không thể làm gì được hắn.


"Sư phụ, ta đỡ bà ấy dậy có được không?" Dù sao đó cũng là mẫu thân của ta, cho dù ta không đi theo Mộc Linh Thần Nữ về Linh giới, ta cũng không muốn nhìn thấy mẫu thân mình bị thương tổn.

Sư phụ ta mỉm cười: "Được". Hắn thu tay, ánh sáng vàng như ánh nắng cũng biến mất.

Mộc Linh Thần Nữ thấy ta chịu đỡ mình, lập tức rưng rưng nắm lấy tay ta, nói: "Tử Tiên, con là công chúa của Linh giới, năm xưa là mẫu thân sơ suất, mới để cho con bị Thiên Ma bắt đi, khiến con chịu khổ bao nhiêu năm, nhưng bây giờ con hãy quay về bên cạnh mẫu thân, ta sẽ bù đắp lại cho con. Ta đi tìm con đã mười năm rồi, con không thể bỏ mặc ta và các tộc dân được".

"Nhưng, nhưng ta không biết ngài…"

"Đoan Châu Tử! Vì sao con gái ta lại không nhớ gì? Ngươi đã làm gì nó?"

"Lúc ta tìm được nàng ấy trong động Thiên Ma, thì nàng ấy đã hôn mê bất tỉnh, rất có thể là đã trúng mê chú của Thiên Ma, khi mở mắt ra hoàn toàn không biết mình là ai. Vì thế ta chỉ có thể giữ nàng ấy bên cạnh, từ từ chăm sóc mà thôi".

"Vậy vì sao ngươi phải che giấu khí tức của nó chứ?"

"Nàng ấy càng lớn thì càng thu hút nhiều yêu quái đến. Tuy rằng điều này có thể giúp ta kiếm không ít tiền, nhưng rất phiền phức cho cả ta và nàng ấy. Sau khi nhìn thấy ngài, nghe được khí tức của ngài, ta đã biết ngài và nàng ấy có quan hệ không tầm thường. Nhưng dù sao, ta và nàng ấy đã ở bên nhau nhiều năm. Không phải cứ là mẫu thân thì có thể chia rẽ chúng ta được".

Đúng vậy, nói sao đi nữa ta cũng sẽ không đi theo Thần Nữ, ta chỉ đi theo sư phụ thôi!

"Ta có nói sẽ chia rẽ hai người sao?!" Mộc Linh Thần Nữ trố mắt.


Không phải sao? Sư phụ ta cũng trố mắt.

"Nếu không thì vì sao ngài lại tấn công kết giới, giật Tiểu Tiểu khỏi tay ta chứ?"

"Là vì lúc nãy các ngươi ôm ôm ấp ấp trước mặt ta, cho dù là thầy trò, thì như vậy còn ra thể thống gì? Muốn định chung thân với ai còn không phải do người làm mẫu thân này quyết định mới đúng sao?" Mộc Linh Thần Nữ có chút tức tối trả lời.

"Nhưng lúc nãy, ngài vừa nói muốn ta đi theo ngài…?" Ta xen vào, hỏi.

"Đi theo ta đâu có nghĩa là phải rời xa hắn, nha đầu ngốc, hắn có thể theo chúng ta về Linh giới kia mà?!"

Ta chạy về bên cạnh sư phụ, kéo ống tay áo hắn, lại quay đầu nói với Mộc Linh Thần Nữ: "Tuy rằng ngài là mẫu thân của ta, nhưng trong lòng ta chỉ có mình sư phụ, sau này ta cũng sẽ chỉ gả cho sư phụ, sư phụ ở đâu thì ta ở đó".

Sư phụ ta cười híp mắt, xoa xoa má ta, nói: "Tiểu Tiểu ngoan lắm".

Sau đó, quay lại nói với Mộc Linh Thần Nữ: "Muốn ta và Tiểu Tiểu theo ngài về Linh giới cũng không phải là không được. Chỉ là…".

"Chỉ là sao?"

"Chỉ là, ngài vừa mới đánh bay kim chủ đã hứa trả cho ta một vạn ba ngàn lượng vàng. Vốn dĩ ta dự định, dùng số tiền này, đưa Tiểu Tiểu đi du ngoạn khắp nơi…"

"Được thôi, ta đền cho ngươi, Linh giới giàu có thịnh vượng, chút bạc nhỏ nhoi kia, ta không để vào mắt đâu".

"Còn có…" Sư phụ hơi khựng lại.


"Còn gì nữa?" Mộc Linh Thần Nữ sốt ruột.

"Ở Nhân giới ta là Đoan Châu Tử được người người nhờ cậy, ở Tiên giới cũng không ai muốn đắc tội ta, nếu ta đến Linh giới thì ta phải làm…"

"Ngươi muốn làm Thái phó sao? Được được, ta đồng ý, mau đi thôi".

"...phò mã." Sư phụ ta nhả ra chữ cuối cùng.

Mộc Linh Thần Nữ sửng sốt một lúc, sau đó lấy lại tinh thần, cười mà như mếu nói: "Được rồi, con gái ta thích ngươi như vậy, ta cũng không đánh lại ngươi…"

"Sư phụ, phò mã là gì?"

Sư phụ mỉm cười nói: "Sau này ngươi sẽ biết".

- ----------------

Sau này, khi ta đã biết phò mã là gì, cũng đã nhớ lại những chuyện trước năm tám tuổi, ta vẫn giữ thói quen gọi hắn là sư phụ. Hắn có dụ dỗ giận dỗi thế nào ta cũng không sửa được cách gọi này thành "phò mã".

Thế là, cứ mỗi lần ta làm theo thoại bản, cởi quần áo đè hắn, hắn lại lấy cớ đảo khách thành chủ: "Tiểu Tiểu, sư phụ tại thượng, sao có thể để nàng đè ta được".

Ta cũng mặc kệ hắn, muốn ở trên thì cứ cho hắn ở trên vậy. Sư phụ thương ta là được.

- -----------hoàn-----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận