"Tiên sinh, cái thứ ở nhà ta…"
Người vừa mở miệng chính là Vương viên ngoại. Thứ mà ông ta nói đến chính là con dơi tinh quấy rối phủ nhà ông ta mấy hôm nay.
"Ba ngàn lượng…" Sư phụ ta điềm tĩnh mở miệng.
"Được được, xin tiên sinh giúp cho!" Vương viên ngoại mở cờ trong bụng. Ba ngàn lượng bạc, tuy không phải là con số nhỏ nhưng không là gì đối với ông ta cả.
"...vàng." Sư phụ ta nhả ra một chữ cuối.
Vương viên ngoại lau mồ hôi trán, cắn răng nói: "Vâng!"
Con dơi tinh kia chơi gì không chơi, lại cứ thích trộm đồ lót của đám nữ tử hậu trạch. Nhưng nếu nó mang về động của mình, thì có lẽ Vương viên ngoại cũng sẽ không cần phải tốn ba ngàn lượng vàng cho thầy trò ta như vậy. Mấu chốt chính là, mỗi ngày nó lại rải vài món ở trước cửa nhà ông ta, sau đó kêu lên quang quác muốn cả con phố ra chứng kiến. Chuyện này khiến cho ai nấy trong nhà đều hết sức xấu hổ, không còn có mặt mũi gặp người khác nữa.
Sư phụ ta là Đoan Châu Tử nổi tiếng gần xa, chuyên nghề thu phục các loại yêu ma quỷ quái. Ta đi theo sư phụ đã mười năm, từ tám tuổi đến nay đã mười tám, chưa bao giờ thấy hắn thất bại, cũng không thấy hắn già đi, lúc nào cũng phong thái tươi trẻ, cười lên còn hết sức quyến rũ nữa. À, sư phụ không già đi nhưng ta thì có lớn, sư phụ nói ta đã là một thiếu nữ rồi, chẳng mấy chốc sẽ có thể gả chồng. Ta ngơ ngác, gả cho sư phụ thì được rồi, không đúng sao?! Nhưng những lời này ta không dám nói với sư phụ...
Ta không biết xuất thân của mình từ đâu. Sư phụ nói ta nứt ra từ một tảng đá nhưng ta không tin, ta đâu có ngốc. Ta có phải là con khỉ họ Tôn kia đâu cơ chứ?! Nhưng sư phụ không nói thì thôi, chuyện cũng không có gì quan trọng, chỉ cần sư phụ thương ta là được.
Hôm nay, sáng sớm tinh mơ ta và sư phụ đã có mặt ở phủ đệ nhà Vương viên ngoại. Tính toán canh giờ thì cũng đã sắp đến lúc con dơi tinh kia xuất hiện.
Sư phụ ta khí định thần nhàn, ngồi trong đại sảnh nhấp một hớp trà, liếc mắt ra cửa thấy canh giờ đã đến, liền đứng dậy, thong thả đi ra sân. Vương viên ngoại hấp tấp đi theo phía sau, bị sư phụ ta dùng một ngón tay đẩy trở về.
Nhưng kể cả ta sư phụ cũng không cho đi theo, nói thật thì, từ khi theo sư phụ tới nay, hầu như ta chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần đứng từ xa mà nhìn là được. Sư phụ nói, công lực ta yếu kém, ngoan ngoãn mà học hỏi, không được vọng động. Tốt thôi, sư phụ tại thượng, sư phụ lớn nhất, ta nghe sư phụ chắc chắn không sai.
Ta và Vương viên ngoại đứng trước cửa đại sảnh. Ta liếc thấy ông ta quá lo lắng, liền có lòng tốt an ủi:
"Vương viên ngoại không cần lo lắng, có sư phụ ta ở đây, chắc chắn sẽ thu phục được con dơi háo sắc kia."
Đúng lúc này Vương đại tiểu thư cũng tung tăng chạy từ hậu viện ra trước cửa đại sảnh, trố mắt nhìn sư phụ ta rồi reo lên: “Ôi, Đoan tiên sinh thật là anh tuấn!”
Ta giật mình, có người mơ ước sư phụ ta.
“Hahaha, thì ra là Đoan Châu Tử, yêu loại chúng ta đã bị ngươi tiêu diệt không ít. Hôm nay ta sẽ trả thù cho bọn họ”. Ta còn chưa kịp nghĩ ngợi vẩn vơ thì đã có một âm thanh the thé cất lên từ trên bầu trời.
Sư phụ ta giẫm lên không khí, bay tới đứng đối diện với con dơi tinh kia.
“Chỉ là một tiểu yêu còn chưa hóa hình mà cũng lộng hành như vậy sao? Hôm nay ta nhất định sẽ thu phục ngươi trừ hại cho dân chúng”.
Nói xong sư phụ ta liền giơ trường kiếm đánh tới, con dơi tinh kia cũng tung móng vuốt ra chống đỡ. Nhưng một tiểu yêu như nó làm sao có thể đánh lại sư phụ ta, chỉ trong vòng mấy mươi chiêu thì nó đã rơi vào thế hạ phong. Vương đại tiểu thư hết sức ngưỡng mộ hét to lên:
“Đoan tiên sinh giỏi quá! Ta thích Đoan tiên sinh!”
Sắc mặt sư phụ ta không có chút thay đổi nào, nhưng con dơi tinh kia thì đã phát hiện ra cơ hội tốt. Nó lập tức nhào tới muốn tấn công Vương đại tiểu thư. Ta thân là đệ tử của Đoan Châu Tử, làm sao có thể để mặc cho nó làm bừa được, vì thế ta lập tức xông ra, cản lại móng vuốt của nó, dơi tinh còn đang đà lao tới, cắn vào tay ta một cái.
Sư phụ thấy ta đột nhiên bị thương như vậy, liền vội vàng bay từ trên không xuống, tung ra một chưởng đánh vào người con dơi tinh kia, nó kêu lên chói tai, nhưng cũng đã tìm được cơ hội trong lúc sư phụ ta phân tâm vì ta, mà tung cánh bay đi mất, nhưng cũng không quên ngậm theo bao quần áo nó đã đánh cắp được từ hôm trước.
Ta nhìn lại trên tay, đã có một vết thương rướm máu trông rất đáng sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...