Editor: Tiểu Ly Ly
Thiên Tuyết mở đôi mắt to đôi đen nhánh, vô lực nằm ở trong ngực nàng, thẳng tắp nhìn nàng, trên người máu tươi đã nhuộm bộ lông trắng như tuyết thành màu đỏ chói mắt.
"Bì bõm...... Ô ô......"
Âm thanh trong trẻo dần dần trầm thấp đi xuống, Thiên Âm chỉ cảm thấy bị trường đâm xuyên qua ngực, đau đớn như thủy triều đánh tới.
Giữa không trung, tay nàng ôm Thiên Tuyết, giống như lông vũ nhẹ nhàng, sau đó nặng nề rơi xuống đất.
Trời xanh thẳm, trong suốt giống như thủy tinh.
Lúc rơi xuống đất, trên lưng của nàng bị nhánh cây Bụi Gai rạch nát vết thương, máu chảy đầm đìa. Máu trên người Thiên Tuyết mang theo nhiệt độ ấm áp nhiễm đầy ra bàn tay của nàng, nàng khó khăn ngồi dậy, tựa người vào gốc cây đại thụ mấy người ôm mới hết, đặt thân thể nho bé của nó ở trên đùi.
Vuốt ve bộ lông của nó đã bị cứng lại do máu gây ra, không khỏi lệ rơi đầy mặt: "Tuyết Tuyết, thật xin lỗi!"
"Ta sẽ không để cho ngươi chết!" Nàng nhẹ nhàng đặt nó ở ngực, mặc cho máu tươi đang chảy ra giàn giụa, dần dần nhuộm đỏ toàn thân Thiên Tuyết.
Dần dần, vết thương trên người của nó gần như đã được khép lại, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Thiên Âm thấy vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tái nhợt lộ ra một chút nụ cười yếu ớt.
Nàng không biết rốt cuộc mình chảy máu bao nhiêu, thời điểm Thiên Tuyết rơi nước mắt bò xổm ở trước mặt nàng, nàng đã không còn nửa phần hơi sức để đưa tay ôm nó.
Nhìn mắt Thiên Tuyết tràn đầy lo lắng, nàng buồn cười, nói cho nó biết chính mình không có việc gì, tuy nhiên vẫn không thể nào chống lại được từng cơn choáng váng đến liên tục.
Trước khi hôn mê, hình như nàng thấy bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt là vạt áo màu tuyết, phía trên thêu ám sắc Lưu Vân*, có tầng tầng ánh hào quang chuyển động......
Ám sắc Lưu Vân*: đám mây màu đen.
Sư phụ, là người sao......
Thiên Tuyết nhìn thấy người tới, oa một tiếng khóc lớn: "Sư phụ Trọng Hoa! Mau cứu cứu tỷ tỷ! Tỷ tỷ không thể chết được......"
Nhìn Thiên Âm vô lực ngã vào bên cạnh cây, Trọng Hoa chưa từng tức giận và đau lòng như thế này!
Nếu không phải hôm nay thấy nàng có cử chỉ thất thường, để cho trong lòng hắn lo lắng tìm ra ngoài thì có phải nàng chỉ có thể nằm sâu trong rừng cây lạnh lẽo, lẳng lặng chết đi hay không?
Nếu không phải nàng đã tu thành thành tiên thể thì vết thương ở ngực vừa lớn vừa sâu như vậy, đã sớm để cho hồn nàng ra ngoài chầu trời rồi!
Nhìn máu trên ngực Thiên Âm không ngừng chảy ra, bỗng dưng đáy lòng của hắn chợt hiện lên sát ý.
Tiếng khóc Thiên Tuyết vô cùng tuyệt vọng, cơ thể nhuộm đầy máu run rẩy trên vai nàng. Toàn thân Trọng Hoa dần dần hiện lên ánh hào quang, dùng Tiên thuật lau sạch sẽ vết máu ở trên thân nàng, tiên khí nhẹ nhàng ôm lấy toàn thân nàng.
"Thiên Tuyết đừng khóc, nàng sẽ không có chuyện gì đâu!" Hắn yên lặng, mắt nhìn chằm chằm nàng, mím chặt môi.
Thiên Tuyết nâng lên đôi mắt ẩm ướt, nhảy lên đầu vai của hắn, ưu thương nhìn sắc mặt trắng bệch của Thiên Âm, đôi mắt của nó, tràn đầy hận ý.
****
Thân hình của Mặc Tử Tụ và Lưu Quang biến mất, sau đó quang minh chánh đại sánh vai cùng nhau bước đi trên đỉnh núi Thái A.
Bên cạnh là các đệ tử đi như nước chảy, từng nhóm từng nhóm một từ bên cạnh hai người đi qua.
Vẻ mặt Lưu Quang lạnh lùng nhìn Mặc Tử Tụ một cái, khóe môi tà tà một câu: "Vênh váo bước trên ngọn núi Thái A, xem ra ngươi cũng không sợ bị Lưu Cẩn nhìn thấy được, liên kết với tất cả trưởng lão phong ấn ngươi."
Mặc Tử Tụ vẫn lạnh lùng như khối băng, khí phách nói ra lời độc đoán miệt thị khinh thường: "Nhận ra thì như thế nào? Người ở Thái A, trừ Trọng Hoa và ngươi, không có bất luận kẻ nào đáng giá mà bổn tôn phải để ở trong lòng!"
Lưu Quang không nhịn được trợn trắng cả mắt, không kiên nhẫn: "Ngươi mạnh mẽ đi đánh Trường Lưu tiên sơn, sao vừa đến đã muốn chạy tới Thái A một lần?"
"Lần trước rời đi gấp, lần này tới đặc biệt đến xem tiểu Thiên Âm, xem xem nàng có bình yên vô sự hay không." Mặc Tử Tụ cũng dứt khoát: "Nếu như Trọng Hoa cứu không được Thiên Âm trở về, bổn tôn cũng không cần quan tâm đến mặt mũi của ngươi rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...