Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại lần nữa, Thiên Âm phát hiện mình nằm cạnh một con suối nhỏ, nửa người ướt sũng, thậm chí có con cá tinh nghịch chui vào quần áo vừa cũ vừa rách của nàng chơi đùa.

“Ha ha...” Nàng bị con cá làm cho có chút ngứa, liền thò tay lấy con cá nhỏ ra, nhìn con cá trong lòng bàn tay lớn chưa tới ngón tay cái của mình, lập tức quên hết sạch mọi chuyện: “Cá nhỏ không được nghịch ngợm nha, nếu gặp phải kẻ xấu, sẽ nướng ngươi ăn đó.”

Dường như con cá kia nghe hiểu, cái đuôi vẫy loạn lên trong lòng bàn tay nàng. Thấy vậy nàng cười ha ha không ngừng: “Thế nào, bây giờ ta thả ngươi ra, ngươi phải bơi xa thật xa, đừng tự chui đầu vào lưới nữa.”

Nàng cẩn thận thả con cá vào trong nước, nhìn nó lặn xuống đáy nước cho đến lúc không thấy bóng dáng nữa mới đứng thẳng dậy, duỗi tấm lưng cực kỳ mỏi một cái.

“Ôi, quần áo cũng ướt nhẹp rồi.” Nàng giương mắt đánh giá bốn phía, phát hiện lúc này mình ở giữa một vùng non xanh nước biếc, dòng suối nhỏ rộng chừng một thước, cây cối to lớn hai bên che lấp bầu trời, xuyên qua cành cây chỉ có thể thấy một mảnh bầu trời xanh thẳm.

Nàng nhìn bốn phía xung quanh hồi lâu, xác định không phải mình sinh ra ảo giác, nhất thời hóa đá!


“Ơ.... Tại sao ta lại ở nơi này? Cái quả ớt nhỏ Hồng Trang kia đâu?” Nàng thì thào tự nói, nhìn trái nhìn phải, không có ai! Vội vàng cởi quần áo, sau khi vắt khô nước lại mặc vào.

Ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất. Đến tiếng thở dài thứ một trăm lẻ một, Thiên Âm vẫn đứng bên cạnh con suối nhỏ không hề di chuyển.

Không phải không muốn di chuyển, mà là căn bản không có đường đi!

Cành lá cây xanh tươi cao vút tầng mây, ngay cả một tí ti khe hở cũng không có. Chứ nói chi là đường núi!

Vèo―—

Nàng đang buồn phiền thì có tiếng động gì đó vang lên trên đỉnh đầu, kinh hãi nhìn xung quanh, mãi đến khi âm thanh kia xuất hiện liên tục, cuối cùng nàng mới phát hiện âm thanh này truyền từ đỉnh đầu tới.

Ngẩng đầu, xuyên qua giữa kẽ lá, từng đạo bóng dáng trắng như tuyết ngự (cưỡi) kiếm bay lượn trên không trung, phần đuôi thân kiếm vẽ ra một cảnh tượng hoa lệ.

“Đó là.....” Mắt nàng trừng lớn, hai nắm tay nắm chặt, trong lòng cực kỳ kích động.

Một bóng dáng lại lướt qua không trung, cổ họng Thiên Âm nghẹn căng cứng, đỏ mặt kêu to: “Tiên nhân! Tiên nhân! Ở đây có một đứa trẻ lạc đường! Mau tới....”

Nhìn tung tích của tiên nhân trên trời hoàn toàn biến mất, trong lòng nàng mất mát không thể nào dùng diễn tả được, uể oải cụp hai vai, ấm ức nói: “Mau tới cứu ta....”


Không cam lòng lại ngẩng đầu chớp mắt trừng không trung, chờ đợi từ trong bàn tay to lớn kia của bầu trời, bóng hình tiên nhân xuất hiện lần nữa.

Đến khi cổ cũng mỏi nhừ, ánh mắt cũng trừng đến mỏi, cũng không thấy tiên nhân xuất hiện nữa.

“Ôi, tiểu Thiên Âm đáng thương, xem ra ngươi phải tự tìm đường đi thôi..... A!”

Thì thào tự nói cuối cùng biến thành hoảng sợ thét chói tai, bởi vì ngay lúc nàng thu tầm mắt về, một bóng người màu đỏ bỗng rơi từ trên trời xuống!

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Thiên Âm đó là: Chẳng lẽ ông trời thương hại ta, phái tiên nhân tới cứu ta khỏi biển khổ sao?

Thế nhưng.....


Nhìn tiên nhân “bịch” một tiếng rơi xuống trước mặt, trong lòng Thiên Âm có chút chần chừ.

Không phải tiên sinh kể chuyện đều nói tiên nhân mặc màu trắng sao? Tại sao là màu đỏ? Hơn nữa vì sao tiên nhân đáp xuống đất là “rớt” chứ không phải là “bay”?

“A ui....” Đột nhiên tiên nhân phát ra tiếng kêu đau đớn, Thiên Âm cũng chẳng quan tâm chuyện đi tự hỏi tiên nhân là đỏ hay là trắng, là rơi hay là bay này, chạy nhanh đến nâng người nọ dậy.

“Tiên nhân thế nào, có phải té xuống đau lắm không?” Nàng vô cùng luống cuống, đây là tiên nhân đó, mặc kệ đỏ trắng, thật sự là một tiên nhân sống sờ sờ nha!

Hình như tiên nhân đã hôn mê rồi, nửa ngày không có phản ứng, Thiên Âm run rẩy vươn hai tay, trở mình y lại.

Ngay tức khắc, xuyên qua vài sợi tóc, một khuôn mặt xinh đẹp làm người ta hít thở không thông rơi vào mắt nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui