Vẻ mặt Thiên Âm như tro tàn nhìn Trọng Hoa, cả người phát run.
“Sư...... Sư phụ.”
Hồng Trang vẫn còn chưa hết kinh hãi, lúc này vùi trong ngực Trọng Hoa, đúng lúc mùi hương thơm mát tựa như hoa lan trắng lượn lờ quanh mũi, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy thư thái, lòng mới vừa rồi bị khiếp sợ dần dần thay đổi thành một loại rung động khác.
Nàng giương mắt nhìn, chỉ có thể trông thấy phần quai hàm với đường cong tuyệt đẹp và màu da trong suốt, còn có một cặp lông mi dài như tơ từng sợi từng sợi đều lộ ra lãnh ý.
Nàng không nhịn được muốn dựa sát một chút, muốn cảm thụ nhiệt độ thân thể kia, nhưng Trọng Hoa lại nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Chỉ một ánh mắt, lập tức làm cho mọi người đều cúi đầu cung kính nghe theo.
“Thiên Âm ngỗ nghịch, có nhiều mạo phạm, là bổn tôn dạy dỗ không chu đáo, bất luận các ngươi bị tổn thất cái gì, cứ sai phái đồng tử báo lại với ta, bổn tôn gánh vác toàn bộ. Còn Thiên Âm, sau này, bổn tôn sẽ tự mình trừng phạt, các ngươi đi về trước đi.”
“Dạ, tôn thượng!” Trong lòng mọi người âm thầm thở dài, không thấy được kết cục của Thiên Âm, thật đáng tiếc.
Vẻ mặt của đám đông đều nằm trong tầm mắt, Trọng Hoa im lặng một lát, dưới tay khẽ động, tức thời cuồng phong nổi lên tứ phía: “Các ngươi muốn ở lại nơi đây quan sát bổn tôn dạy dỗ đệ tử môn hạ sao?”
“Không không không, đệ tử nên rời đi, nên rời đi.” Mọi người hoảng sợ, khắp nơi tản đi, chỉ còn lại Hồng Trang ngây ngô đứng tại chỗ, ngưỡng mộ ngước nhìn hắn, lòng tràn đầy cảm phục.
Đây, chính là Tiên Tôn!
Thế nhưng hắn lại là sư phụ của người khác!
Trọng Hoa thu tay lại, cuồng phong chợt ngừng lại. Hắn quay mặt sang, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao người không đi?”
“Ta...... Tiên Hạc bị thương, ta không biết ngự kiếm phi hành, không thể quay về.” Vốn Hồng Trang tưởng rằng nói lời này, hắn sẽ đưa mình về.
Tưởng là được rồi, chẳng qua Trọng Hoa chỉ trầm ngâm trong phút chốc, tùy tiện làm một chiêu, ngay lập tức một con Tiên Hạc đáp xuống bên người.
“Ngồi lên nó, trở về đi.”
“Nhưng......” Hồng Trang còn muốn nói điều gì, nhưng thấy vẻ mặt hắn lãnh tình lạnh nhạt, nhẫn nhịn, sau cùng thoáng liếc xéo qua khuôn mặt Thiên Âm một lúc, ngồi Tiên Hạc rời đi.
Trọng Hoa đi từng bước đến trước mặt Thiên Âm, sắc mặt không hề gợn sóng.
Vẻ mặt Thiên Âm như tro tàn trông thật bi thảm, nhân lúc hắn chưa mở miệng vội quỳ rạp xuống đất trước tiên, nàng chưa bao giờ quỳ dưới người khác, nhưng lại cam tâm tình nguyện thần phục dưới đầu gối hắn.
“Là đồ nhi không tốt, trêu chọc các vị sư huynh sư tỷ, làm cho sư phụ không vui, xin sư phụ trách phạt!”
Hồi lâu không có âm thanh vang lên, Thiên Âm cũng không dám ngẩng đầu đứng dậy, nên vẫn quỳ, quỳ quỳ, trong lòng nảy lên chút đau xót.
Sư phụ tức giận rồi ư? Có phải bắt đầu chán ghét ta rồi hay không?
“Vi sư vẫn chưa nghĩ đến phải trách phạt con.”
Thiên Âm kinh ngạc giương mắt.
Trọng Hoa nhẹ nhàng đỡ nàng dậy: “Nhận con làm môn hạ, lại chỉ lo bế quan, chưa chiếu cố đến con, là lỗi của vi sư.”
“...... Sư phụ......”
“Lần sau có làm những việc này, để vi sư gánh vác.”
Nhất thời một tia chớp đánh qua đầu Thiên Âm, ở một bên Thiên Tuyết ôm bụng cười đến lăn lộn trên đất.
Trọng Hoa phảng phất giống như không thấy, biểu tình rất là tùy ý tự nhiên: “Từ nay về sau, con ở tu hành bên cạnh ta cho tốt. Dd Chuyện trước đây, vi sư không truy cứu, vì thế con cũng không cần giải thích điều gì.”
Thiên Âm cảm động nước mắt rơi như mưa.
Trọng Hoa dường như thở dài một tiếng, đưa tay gạt đi nước mắt vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, sinh lòng yêu thương, nói: “ Một người phàm như con, tách khỏi người thân, trông coi một tòa đại điện không người, chắc hẳn trong lòng cũng vô cùng hiu quạnh, là vi sư suy nghĩ không chu toàn.”
Thiên Âm vội vàng nắm lấy tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hai mắt đẫm lệ lưng tròng: “Không, sư phụ, Thiên Âm không có người thân nào, từ ngày bái sư trở đi, sư phụ chính là người thân nhất, thân nhất của Thiên Âm!”
Trọng Hoa ngẩn ra, Thiên Âm lại nói: “Con là một đứa trẻ mồ côi không ai muốn, không biết đến từ đâu, cũng chẳng biết đi nơi nào.. Bên cạnh rất nhiều bạn nhỏ cũng đều có phụ mẫu, bọn họ đều không phải chạy nạn mà xa rời phụ mẫu, ngay cả phụ mẫu mất cũng không có sức lực nuôi sống mình, chỉ có thể ăn mày để mưu sinh.....”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...