Editor: Tiểu Ly Ly.
Ở trong lòng Phương Diệc Nhiên, Lưu Quang này, tính tình quái đản, hành động quái đản, tính tình của người này khiến cho người ta khó mà nắm lấy. Đúng như lần này, hắn và Lưu Quang từ trước đến giờ không thân cận, Lưu Quang lại mang hắn từ Thái A về Ma tộc.
Hắn tin chắc Lưu Quang sẽ không có nguyên do làm ra chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt đẹp này, khi hắn biết được Thiên Âm bình an trở lại điện Cửu Trọng liền yên lòng, đang muốn trở về Ma tộc thì Lưu Quang nhàn nhạt nói một câu. Chính những lời này, khiến Phương Diệc Nhiên sâu sắc cảm thấy người này bên ngoài là quần áo lụa, bên trong lại che giấu tình cảm sâu đậm.
Hắn nói: Ngày sau Thiên Âm đến Ma tộc, không có người quen sẽ phải chịu chèn ép, hôm nay bổn tọa cứu ngươi, là vì cho Thiên Âm ở Ma tộc có một đường lui.
Lúc đó, Phương Diệc Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn: "Vì sao thượng tiên nghĩ rằng tương lai Thiên Âm sẽ tới Ma tộc?"
Lưu Quang chỉ cười, tươi cười trước sau xinh đẹp động lòng người: "Bởi vì bổn tọa tình nguyện tin tưởng tình cảm của Mặc Tử Tụ đối với Thiên Âm, cũng không muốn để cho tánh mạng của Thiên Âm ở trên người Trọng Hoa. Số mệnh Thiên Âm kỳ lạ, tuy không có cách nào đoán được tương lai của nàng, nhưng bổn tọa đã bói ra tương lai của những người bên cạnh nàng rồi."
Hắn cười đẹp như hoa, lại ngậm sâu cô đơn: "Những người các ngươi, chết thì chết bị thương thì bị thương, Thiên Âm sẽ có tương lai đẹp sao?"
Phương Diệc Nhiên hỏi: "Như vậy, thượng tiên có từng vì ta mà bói một quẻ?"
Bầu trời đột nhiên nổi lên cuồng phong, mây đen tầng tầng lật chuyển, Phương Diệc Nhiên từ trên người Lưu Quang, thấy được vẻ mặt của hắn như có buồn bã.
Hắn cười cười, có một phần giải thoát ở trong đó: "Thượng tiên Lưu Quang, ta sẽ làm hết khả năng của mình."
**
Lúc này tại Thần Đãng Sơn, bầu trời tối tăm không ánh sáng, trên mặt đất một luồng đao quang kiếm ảnh*. Lúc Thiên Âm ôm Thiên Tuyết chạy đến, Phương Diệc Nhiên đang bị hơn hai mươi người không rõ thân phận vây khốn, trên người đã nhiều chỗ bị thương, đổ máu đầm đìa. Hắn tuấn lãng như trước, vẻ mặt lạnh lùng, phảng phất như mấy năm như một ngày, chưa từng có quá khứ, cũng không thấy được tương lai.
Đao quang kiếm ảnh*: cảnh tàn sát khốc liệt
Thiên Âm nhớ tới ánh mắt cô tịch của hắn khi Bạch Dao, nhớ tới hắn một tiếng “Tiên này, ta không làm” khi đó vô cùng thống khổ. . . . . . Bóng người thác loạn , bị mọi người từng bước ép rút lui, lúc Phương Diệc Nhiên nhìn thấy nàng, hắn nở nụ cười yếu ớt.
Lòng của Thiên Âm, đột nhiên run lên.
Nàng tuy biết tiên những ngững người kia, nhưng nàng dứt khoát rõ ràng tay cầm cổ kiếm xông tới!
Có người thấy nàng, hừ lạnh: "Chính là người phàm cũng muốn cứu Ma Nhân này, Hừ! Tự tìm đường chết!"
"Tự tìm đường chết chính là bọn ngươi chứ?"
Không mang theo chút tình cảm nào trong lời nói, hiển lộ rõ ràng những người nói chuyện lạnh lùng. Bạch Hà một thân hắc bào, dung nhan anh tuấn khôi ngô y hệt băng sơn, tròng mắt màu bạc lóe ra ánh lạnh sâu kín. Trường kiếm trong tay hắn, từng bước từng bước chậm rãi từ giữa không trung hiện thân, cứ như vậy lạnh nhạt đến gần mọi người, khóe miệng treo ngược đường cong tàn lạnh: "Dựa vào các ngươi cũng dám hung hăng ngang ngược như thế, thật sự là dõng dạc. Hôm nay bổn tọa sẽ đưa các ngươi quy thiên!"
Tiếng nói vừa dứt, bất luận là tiên là ma, thù cũ oán mới bùng cháy như ngọn lửa bao vây mọi người, trong giây lát hai bên đã giằng co ở tại một chỗ, đao kiếm mang theo sát ý từng chút từng chút một lóe lên.
Thiên Âm không có cố ý điều động Tiên thuật đối địch như ngày trước, từng chiêu từng thức của nàng, nhìn như đơn giản tùy ý, lại làm không khí quanh mình cũng chuyển động theo. Thiên Tuyết thỉnh thoảng giam cầm một hai người, Thiên Âm liền cầm kiếm đâm xuyên qua. Một người một thú phối hợp không chê vào đâu được. Bên cạnh của nàng, chỉ thấy máu huyết rơi như mưa, sinh mạng như cỏ rác chết ở dưới kiếm của nàng.
Từ lúc Thiên Âm và Bạch Hà chạy tới, Phương Diệc Nhiên liền bị hai người đặt qua một bên không xuất thủ nữa.
Hắn lui sang một bên, lẳng lặng ngắm nhìn Thiên Âm. Trước đó, hắn chưa thấy qua Thiên Âm có một mặt lạnh lẽo như vậy, lúc này mặt mày nàng ngưng lại, môi đỏ mọng mím chặt, má lúm đồng tiền cũng không còn nhu hòa như thường ngày. Ca người nàng giống như một thanh kiếm sắc, mang theo khí phách thuận thì sống nghịch thì chết, khiến cho kẻ địch ngông cuồng chết dưới kiếm của nàng, từng chút từng chút dùng máu nhuộm đỏ Trường Không!
Bạch Hà một người một kiếm chạy vào trong kẻ địch, kiếm kiếm mang máu, rất nhanh này đã giết chết chừng hai mươi người ở bên trong, chỉ còn lại hai người bị trọng thương, một người cận kề cái chết.
Vậy mà chính lúc này, biến cố xảy ra!
Vô Tư và một trưởng lão Đại Hàm đột nhiên đến, gia nhập chiến cuộc, cứu hai người này.
Ngạn ngữ nói rất hay, kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt.
Ngày trước Hồng Trang thấy Thiên Âm liền đỏ mắt, ngoài sáng và trong tối luôn ngáng chân nàng. Lập tức Vô Tư thấy Thiên Âm, đại khái cũng có mấy phần tương tự giống như Hồng Trang.
Đối với một kẻ phàm nhân như Thiên Âm còn có thể đối kháng Tiên Nhân, nàng hơi lộ ra ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn đi qua, nàng thừa dịp hai bên nghỉ ngơi không đánh nhau, nhìn qua mấy người Bạch Hà, cười lạnh nói: "Thiên Âm, ngươi quả nhiên cấu kết với Ma tộc"
Thiên Âm nâng khóe môi lên, nở nụ cười châm biếm. Liền quay đầu nhìn Bạch Hà: "Tới một nữ nhân điên, ta không thích đánh với nàng ta, ngươi lên đi!"
Bạch Hà trừng mắt nhìn nàng, gân xanh hằn lên trên trán!
Thiên Âm đánh không lại Vô Tư, điểm này, không cần Thiên Tuyết nói rõ nàng cũng biết được.
Nhưng nếu có thể thương lượng lại, nàng quyết sẽ không cứng đối cứng với Vô Tư này. Bạch Hà bước ra một bước tiến lên đón nhận kiếm của Vô Tư, nàng vội vàng lui sang một bên, liên thủ với Phương Diệc Nhiên đối phó ba người còn lại.
Bạch Hà không hổ là hộ pháp thứ nhất của Ma tộc, đấu pháp với Vô Tư chừng trăm hiệp, Vô Tư liền đã thua trận, bị hắn bức đến tay chân loạn lạc.
Nhưng mà ngay lúc này, trong Đại Liệt Cốc, đột nhiên vang lên một tiếng thật lớn, kinh thiên động địa.
Giữa không trung, mơ hồ có một bóng dáng màu đỏ như lá khô vô lực rơi xuống, máu tươi từ hắn trong cơ thể xông ra, giống như trời mưa.
"Chủ Thượng!" Sắc mặt Bạch Hà đại biến, buông tha Vô Tư, trong nháy mắt lao về phía bóng dáng kia!
Tầm mắt của Thiên Âm, rơi vào trên bóng dáng trong tầng mây dưới ánh trăng.
Thiên Tuyết ở một bên vui mừng kêu to: "Thiên Âm tỷ tỷ! Là sư phụ Trọng Hoa! ! Hắn thật là lợi hại!"
"Ừ, lợi hại." Nàng mờ mịt đáp lời, nhìn Bạch Hà đón lấy Mặc Tử Tụ không rõ sống chết, tay cầm kiếm khẽ run lên.
Bởi vì Bạch Hà đột nhiên rời đi, Vô Tư không có địch thủ, mắt thấy Thiên Âm đờ đẫn nhìn về phía Đại Liệt Cốc, sát cơ lập tức nổi lên!
Thiên Âm chỉ cảm thấy rùng mình đột nhiên bao phủ toàn thân, truyền tới bên tai một tiếng “cẩn thận” của Phương Diệc Nhiên, phản ứng không kịp nữa, thân thể của nàng bị một lực lớn đánh bay đi ra ngoài! Ở giữa không trung, xuyên thấu qua sợi tóc bay tán loạn, nàng trơ mắt nhìn Phương Diệc Nhiên bị một kiếm của Vô Tư xuyên thấu qua ngực, thế nhưng hắn lại một tay cầm thân kiếm của Vô Tư, trong lòng bàn tay trường kiếm chuyển ngược đâm vào Vô Tư!
Vô Tư nhếch nhác chợt lóe, vẫn bị đâm trúng cánh tay, Thiên Tuyết đánh úp về phía Vô Tư thì Phương Diệc Nhiên lại bị một kiếm của trưởng lão Đại Hàm chặn ngang chặt đứt!
"Phương sư huynh! ! !"
Giờ khắc này, trong đầu Thiên Âm trống rỗng.
Thân thể Phương Diệc Nhiên chậm rãi ngã vào trong vũng máu, tất cả trước mắt cũng trở nên cực kỳ thong thả. Vô Tư giận, lão giả cười, Phương Diệc Nhiên khổ sở đến gương mặt tuấn tú co giật. . . . . . Tất cả âm thanh đều tựa như yên lặng vào lúc này, nàng thậm chí có thể nhìn rõ hắn y phục nhếch nhác, lảo đảo vào xuống đất. Vô cùng chậm thật chậm giống như từng cây gai bén nhọn ghim vào trong lòng nàng.
"Đáng đời!"
Không biết là người nào nói một tiếng, trong lòng Thiên Âm đau xót, cổ kiếm trong tay giống như cũng cảm nhận được đau đớn thống khổ của nàng, hồng quan như mang lửa cháy hừng hực, có linh thức loại đột nhiên xông về Vô Tư!
Trong nháy mắt biến cố làm đám người Vô Tư cũng kinh cũng sợ!
Chỉ là kiếm này tốc độ mau lẹ, cho dù Vô Tư cũng khó ngăn cản, khó khăn lắm đề khí muốn vọt lên trời cao, cổ kiếm như sao băng xuyên thấu bụng của nàng, ba người còn lại vô cùng sợ hãi, cổ kiếm trống rỗng đổi phương hướng, lần nữa đâm tới cái ót Vô Tư!
Một kiếm này nếu đâm vào, sợ là Vô Tư muốn rơi kết quả vào tan thành mây khói!
Nhưng cố tình cổ kiếm bay tới một nửa thì bị một đôi tay thon dài như ngọc trắng nõn đón lấy.
Trọng Hoa một thân trường bào Lưu Vân, trường bào như ánh trăng khiến cho hắn thanh quý như thần.
Vô Tư thấy hắn, rên rỉ thống khổ một tiếng, chậm rãi ngã xuống đất. Trọng Hoa mắt thấy nàng một thân thương tích, nhíu mày, một tay ôm nàng vào trong ngực, tùy ý ném cổ kiếm sang một bên, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Âm từng bước từng bước thẩn thờ đi tới bên cạnh Phương Diệc Nhiên, thở dài nói: "Thiên Âm, theo ta trở về."
Thiên Âm giống như không nghe thấy, lần đầu tiên không nghe lời của hắn vào trong tai.
Hai đầu gối nàng quỳ xuống đất, lẳng lặng nhìn Phương Diệc Nhiên.
Hắn cũng còn một hơi, nhưng nàng biết, hắn không sống được.
". . . . . ." Hắn há mồm muốn nói cái gì, mang theo bọt máu phun ra, nhiễm đỏ gương mặt anh tuấn của hắn, cũng ngăn cản lời nói từ trong miệng của hắn.
Hắn không vui không buồn, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, tựa như cầu xin cái gì.
Thiên Âm móc khăn tay ra, êm ái lau đi vết máu trên mặt hắn, nhẹ giọng nói: "Huynh nghĩ tới Dao Dao phải hay không?"
Ánh mắt Phương Diệc Nhiên đột nhiên nhu hòa xuống, lại một ngụm máu khạc ra, Thiên Âm nhịn nữa không ngừng khóc rống thất thanh: "Huynh yên tâm, ta sẽ đưa huynh đến Ma tộc, nằm chung một chỗ với Dao Dao, ta sẽ đi cầu Minh vương, để cho các ngươi đời sau, kiếp sau sau nữa, đời đời kiếp kiếp đều không tách ra. . . . . ."
Nhìn ánh mắt dần dần ảm đạm của hắn, nàng không thể nào nói ra một chữ.
". . . . . . Cám ơn ngươi. . . . . . Thiên Âm. . . . . ." Hắn chậm rãi cười.
Hắn nghĩ, mặc dù Lưu Quang tính ra cái chết của hắn, nhất định cũng không ngờ tới, cái chết này lại tới nhanh như vậy.
"Thượng tiên Lưu Quang đối với ngươi rất tốt. . . . . ." Hơi thở hắn mong manh, mỗi một chữ ra miệng cũng khiến cho máu tươi cuồn cuộn chảy ra. Thiên Âm hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, hắn xuyên thấu qua đỉnh đầu nàng, không biết nhìn về nơi nào, lại chậm rãi đóng mắt lại.
Thiên Âm ngẩn ngơ quên hô hấp. Rất lâu sau đó, nàng lần nữa cầm khăn lên, tỉ mỉ lau vết máu trên mặt hắn đi.
Đứng dậy thì Thiên Tuyết xoa một đôi mắt đỏ bừng thú lại gần, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi Thiên Âm tỷ tỷ, ta rõ ràng có thể cứu hắn , ta. . . . . ."
"Tuyết Tuyết."
"Thiên Âm tỷ tỷ?"
Thiên Âm hít một hơi thật sâu, trong âm thanh nhuộm đầy bi thương, nức nở nói: "Theo ta mang Phương sư huynh về Ma tộc thôi."
"Được." Thiên Tuyết nghe lời khác thường, móng vuốt nhỏ vung lên ở trước người Phương Diệc Nhiên, trên đất chỉ còn lại một vũng máu. Cũng không biết nó giấu di thể của Phương Diệc Nhiên ở nơi nào.
Nàng đi về phía Ma giới, mới bước ra mấy bước, sau lưng giọng nói nghiêm túc của Trọng Hoa vang lên: "Thiên Âm, theo vi sư trở về!"
Thiên Âm lập tức đi về phía trước, cũng không quay đầu lại: "Sư phụ, lần này đồ nhi không thể nghe lời của ngài rồi, đợi đồ nhi dàn xếp cho Phương sư huynh, trở lại Thái A thỉnh tội với ngài."
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên một trận gió đánh úp tới thân thể, cảm giác hoa mắt truyền đến, Thiên Âm há miệng, muốn nói cái gì, cuối cùng cái gì cũng không nói được, té ở trong khuỷu tay của Trọng Hoa.
Thiên Tuyết vừa thấy tình hình này, hóa thành một ánh sáng tím lập tức biến mất ở trước mặt mọi người.
Lúc trước hai người bị Bạch Hà và Thiên Âm đánh trọng thương vừa thấy Trọng Hoa đánh Thiên Âm ngất xỉu, nửa phần trách cứ trừng phạt, một người trong đó vội la lên: "Tôn thượng, Thiên Âm này cấu kết Ma tộc giết mười tiên hữu, thật sự tội không thể xá!"
Tên còn lại phụ họa nói: "Liệt đồ như thế nếu không nhanh chóng trừ đi, tương lai tất thành họa lớn, Tôn thượng!"
Trưởng lão Đại Hàm kia cũng tức giận không chịu nổi: "Nàng ngơ ngẩn làm trái tiên quy cấu kết với Ma tộc muốn giết hại Chưởng môn ta, nếu Tiên Tôn Trọng Hoa còn nhớ ơn tình của Tôn thượng Vô Nhai, coi như vì Tiên giới tru diệt phản đồ này ngay tại chỗ, giương oai Tiên giới!"
Trọng Hoa nhàn nhạt mở miệng: "Nàng phạm phải sai lầm, bổn tôn tự sẽ xử trí!"
Lời này vừa nói ra, không người nào mở miệng nữa.
Ánh mắt của Trọng Hoa, lẳng lặng nhìn Thiên Âm. Lệ vẫn còn trên khóe mắt nàng, nhíu chặt trên lông mày còn vương vấn nhiều ưu sầu.
Hắn bỗng dưng than nhẹ một tiếng, rơi vào trong gió, càng lúc càng xa. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...