Thời gian nghỉ ngơi của người tộc Bất Tử và loài người hoàn toàn trái ngược nhau, ban ngày khi loài người đi làm, thì là thời gian ngủ của người Tộc Bất Tử.
Bên trong phòng tổng thống lộng lẫy tại khách sạn Nice, màn cửa che chắn kín mít cả cửa sổ, một tia nắng cũng không thể chiếu rọi vào trong.
Angela nằm trên giường không có chút cảm giác buồn ngủ, bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu cô ấy lại xuất hiện bóng hình cái tên khốn đó.
"Đing đĩng, đing đong!" Tiếng chuông cửa êm tai vang lên. Angela lập tức cau mày.
Lúc này Lucy và Kelly đều đang ngủ,mà cô ấy cũng đã dặn dò nhân viên khách sạn không được tới quấy rầy cô ấy.
Người bên ngoài có thể là ai?
Angela hiếu kỳ đi đến trước cửa, cô ấy trước tiên thông quá mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Hả?
Mắt mèo bị che lại!
Angela ngay lập tức cảnh giác, hỏi: "Là ai?"
"Đing đing, đing đong!"
Người ngoài cửa không nói lời nào,lại lần nữa nhấn chuông cửa. "Xoảng!"
Angela mở cửa ra.
Cô ấy phải coi thử là thăng khốn nào dám cả gan quấy rầy mình, còn về an toàn thì cô ấy một chút cũng không lo lắng.
Ai dám làm hại cô ấy, vậy thì phải hứng chịu cơn giận toàn tộc Bất Tử! "Là anh!" Nhìn rõ khuôn mặt người đến, vẻ mặt Angela tràn đầy khó tin.
Tiếp theo tâm trạng cô ấy từ phẫn nộ biến thành mừng rỡ, sau cùng lại thành phẫn nộ.
"Không ngờ người đến là ông đây chứ gì?"
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười một cái, rồi không cần ai cho phép tự ý vào phòng còn tiện tay khóa trái cửa.
Angela trợn mắt nhìn thẳng hắn hỏi, nói: "Anh lại dám chủ động xuất hiện trước mặt tôi hả?"
Lý Trạch Vũ ngồi xuống safa, bắt chéo chân, vừa đốt xì gà, vừa nói: "Ông đây cả cô còn dám ngủ, thì có gì mà không dám làm?"
"Khốn nạn!"
Con ngươi màu lam nhạt của Angela hiện lên cơn giận không thể che đậy, tâm trạng đang trong trạng thái muốn nổi khùng.
Hít...Hà... "Qua đây ngồi đi!"
Lý Trạch Vũ hời hợt mời gọi nói.
Angela giận điếng người, nhưng mà ma xui quỷ khiến như nào cô ấy vẫn qua đó ngồi đối diện hắn.
Biết bao lần cô ấy hoang tưởng, khi gặp lại kẻ bạc tình này thì cô ấy sẽ làm gì.
Đánh hắn thừa sống thiếu chết, sau đó dùng chân giãm nát mặt hắn, rồi cao cao tại thượng mà quát: "Mày nghe rõ cho bà, không phải mày bỏ bà, mà là bà đây méo cần mày!"
Hoặc cách giải quyết nhanh nhất, một dao giết chết đối phương.
Hay là... Tiến tới ôm cái ôm đã lâu không cho nhau, rồi cho đối phương nụ hôn nóng bỏng, cuối cùng là...
"Gô đến thành phố New York là bởi vì tôi đúng không? Đang nói chuyện Lý Trạch Vũ nhìn cô ấy một cái, rồi mắng: "Nước Hạ chúng tôi có một câu nói, chính là một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa vậy mà cô lại
muốn giết chết ông đây?”
"Quân Đế, câu này được nói ra từ miệng anh, bản thân anh không thấy nực cười sao?"
Angela không chút sợ hãi đón ánh nhìn của anh.
Mỗi khi nhớ tới mình không ngừng níu giữ, nhưng Lý Trạch Vũ vẫn cái thái độ tuyệt tình đó, cô ấy hận không thể bâm thay hẳn ra.
"Được rồi, chúng ta không nói chuyện cũ!"
Lý Trạch Vũ có chút chột dạ, khéo léo chuyển chủ đề nói: tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là ở đâu tới thì về đó, hai là, cô tiếp tục đi theo cái đám ô hợp kia
và tham gia 'Kế Hoạch Diệt Quân, đến lúc đó tôi xử luôn cô và cái đám đó!"
"Xử tôi ư?" Angela bị uy hiếp nhưng không sợ hãi: "Hừ! Tôi cứ ở đây, anh dám làm gì tôi?" "Mẹ kiếp!"
Lý Trạch Vũ đứng dậy nhảy đến bên cạnh Angela, không đợi đối phương kịp phản ứng đã khóa chặt hai cánh tay của đối phương.
Angela không thể động đậy, kinh hoảng nói: "Anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh đừng có làm bừa, nếu như anh dám làm hại tôi, ông nội tôi sẽ không buông tha cho anh đâu!"
"Gutian hoàng đế của Huyết Tộc? Ông đây thật sự muốn lĩnh giáo một trận!"
"Bốp!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...