Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Lý Trạch Vũ chỉ không muốn trêu chọc tộc Bất Tử, cũng không nghĩ hắn sẽ sợ đối phương.
Giống như lời lúc trước hắn nói với Lang Vương, khiến hắn tức giận thì hắn dám mời tất cả tộc Bất Tử bán đảo Grant phơi nắng.
Đây tuyệt đối không phải lời nói đùa.
Sau khi giải quyết công tước Adams này, mấy thành viên tộc Bất Tử được ông †a mang tới đã sớm chạy mất dép.
Lý Trạch Vũ cũng không đuổi theo. Dù sao chỉ là mấy tên tép riu, không đáng để hắn làm to chuyện.
Đang chuẩn bị nổ máy xe rời đi, cách đó không xa truyền đến tiếng nổ rền vang của môtơ.
Chỉ thấy Aston Martin mới rời đi đã giết về lần nữa.
Lúc Angela kéo kính xe xuống thì nhìn thấy Adams nằm trên mặt đất không có động tĩnh, cô ta không khỏi hít sâu một hơi.
Mì dù sao chỉ mới rời khỏi khoảng mười phút, không ngờ cuộc chiến bên này đã kết thúc.
Lúc nhìn về phía Lý Trạch Vũ lần nữa, ánh mắt cô ta vừa khiếp sợ lại vừa khâm phục.
Không hổ là người đàn ông Angela mình nhìn trúng.
Quá ngông cuồng, quá uy vũ, quá trâu bò.
“Sao cô lại trở về?” Lý Trạch Vũ mở miệng phá vỡ sự im lặng trước. Angela hơi cau mày hỏi: “Anh không muốn nhìn thấy tôi?”
“Vậy cũng không phải...”
“Đi theo tôi.” Không đợi Lý Trạch Vũ nói xong, Angela đã mạnh mẽ ngắt lời.
“Vù vù vù.” Aston Martin chỉ cần 2,5 giây để vượt mốc 100 và tốc độ xuất phát của nó thậm chí còn nhanh hơn cả một chiếc máy bay chở khách thông thường.
Chiếc Bugatti do Lý Trạch Vũ lái không hề thua kém, kỹ năng lái xe của hắn rất tốt nên hắn dễ dàng đuổi kịp Aston Martin.
Hai chiếc siêu xe thể thao một trước một sau phi nhanh dưới bầu trời đêm, cuối cùng dừng lại ở một nông trường vùng ngoại ô.
“Rầm!” Angela dẫn đầu xuống xe, cô ta lập tức đi tới trước mặt Lý Trạch Vũ kéo hắn xuống.
“Cô...” Trong miệng Lý Trạch Vũ vừa phun ra một chữ, miệng đã bị một đôi môi đỏ mọng vừa mềm vừa ngọt ngăn cản, sau đó hắn không kìm lòng được mà ôm đối phương.
Tình sâu nghĩa nặng, trong miệng Angela phát ra một tiếng rên rỉ: Muốn em.”
Trong chốc lát, Lý Trạch Vũ đã trừng lớn hai mắt, trong đầu trống rỗng, gần như theo bản năng đẩy đối phương ra.
“Angela, cô tỉnh táo tí.” “Quân Đế, anh có ý gì?” Angela nhíu mày, vẻ mặt bất mãn không hề che giấu.
Lý Trạch Vũ nuốt một ngụm nước bọt, ngượng ngùng nói: “Tôi... Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý xong.”
Cái này thật sự không thể trách hắn, dù sao lần trước quả thực bị dọa sợ, trong lòng có bóng ma.
Cho dù đã thoải mái với Angela nhưng hắn quả thực chưa chuẩn bị xong bước cuối cùng.
“Hà...” Angela hít sâu một hơi, hơi mất mát nói: “Vậy tôi cho anh thời gian chuẩn bị, anh cần bao lâu?”
“Uây...” Lý Trạch Vũ gãi đầu nói: “Cái này nói không rõ, có điều tôi nghĩ nhanh thôi, nếu không... bây giờ cô cưồng hóa một lần, tôi thử xem có thể thích ứng
không?”
“Được.” Angela gần như buột miệng đồng ý, sau đó gầm nhẹ một tiếng “ui”, một cặp răng nanh trắng nhô ra từ miệng.
Lý Trạch Vũ không khỏi lại nuốt một ngụm nước bọt.
Angela là một người đẹp tiêu chuẩn, cho dù trong miệng mọc thêm một cặi răng nanh thì cũng đẹp như vậy, thậm chí còn có một loại “gợi cảm” không nói rõ được cũng như không tả rõ được.
Nếu như ngay từ đầu Lý Trạch Vũ đã biết thân phận tộc Bất Tử của đối phương, trong lòng có lẽ sẽ không có bóng ma.
Giống như đi dạo trong bụi cỏ, nếu như anh sớm biết nơi đó có một con rắn, cho dù anh sẽ hồi hộp, sẽ sợ, vậy cũng sẽ tốt hơn đột nhiên phát hiện một con rắn ở ngay dưới chân.
Bởi vì cái gọi là một khi bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...