Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Trong phòng họp, hiếm khi phe chủ chiến và phe chủ hòa có cùng quan điểm.
“Bịch!”
Tô Cẩn Hoa kết luận, ngang ngược nói: “Vậy đánh đi!”
Hai ngày trôi qua.
Thấy nước Hạ vẫn không chịu thỏa hiệp, nước Mỹ cuối cùng đã ra tay thật.
Đầu tiên là hai con thuyền. đang ở nước ngoài đồng thời thay đổi quỹ đạo, tiến về phía nước Hạ.
Tiếp theo, một số căn cứ quân sự được bố trí ở phương Đông đã chuyển sang trạng thái chiến tranh.
Vài quốc gia đóng vai trò là tay sai của Mỹ đã hưởng ứng lời kêu gọi, đều lên án nước Hạ trên trường quốc tế và tuyên bố sẽ liên minh với nước Mỹ ra quân.
Bầu không khí chiến tranh lan rộng khắp thế giới.
Nhiều quốc gia cho rằng, nước Mỹ bày ra loại chiến tranh này, nước Hạ tám chín phần mười sẽ chọn thỏa hiệp.
Rốt cuộc người sáng suốt đều nhìn ra được, một khi chiến tranh nổ ra, nướcHa không cơ hội chiến thắng.
Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của mọi người. Hạ Quốc điều động mười vạn quân từ bốn lãnh thổ rộng lớn đông nam tây bắc, phủ Tổng Quân lại điều động hai mươi vạn binh lính, tổng cộng sáu mươi
vạn quân đã sẵn sàng chiến đấu.
Không chỉ vậy, ba thuyền chiến đang phục vụ đã lần lượt quay trở lại vùng biển cửa ngõ để tuần tra, toàn quốc bước vào trạng thái chiến tranh cấp một!
“Hạ Quốc sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh, nhưng trước mặt chiến tranh cũng tuyệt đối sẽ không lùi bước!”
Hạ Quốc bày tỏ thái độ tới toàn thế giới.
Nhà Trắng, nước Mỹ.
Elif rõng rạc nói: “Thật không ngờ Hạ Quốc lại cứng rắn như vậy!” “Vậy thì chiến đấu!”
Bruce cười lạnh nói: “Hãy cho họ mở mang một chút sức mạnh chiến tranh của bá chủ thế giới!"
“Không được!”
Yori lập tức phủ nhận và nói: “Trận chiến này không thể đánh được!”
Bruce bất mãn nói: “Bộ trưởng Yori, người muốn xuất binh là ông, bây giờ người không muốn cũng là ông, rốt cuộc là ông muốn cái gì?”
Yori cau mày đáp: “Trước đây, tôi đề nghị xuất binh chỉ là muốn tạo áp lực hco nước Hạ, chứ không phải vì muốn khai chiến với nước Hại”
“Tôi cũng thấy không thể đánh, dù sao không phù hợp với lợi ích của chúng tai”
Elif bày tỏ thái độ: “Cho dù muốn đành, cũng không thể để chúng ta ra tay!” Mọi người đều đồng ý với quan điểm này. Dù sao nếu thực sự khai chiến, chắc chẳn sẽ phải đốt rất nhiều tiền.
Nhóm đại lão mở cuộc họp kéo dài sáu tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời sáng mới kết thúc.
Elif đi ra khỏi tòa nhà, lập tức có một chiếc Lincoln xuất hiện trước mặt ông †a.
Tài xế rất hiểu chuyện, chủ động xuống xe mở cửa cho ông ta. Một lúc sau, xe rời khỏi Nhà Trắng. “Luthor, sao anh lái ngược hướng vậy?”
Elif liếc mắt đã nhận ra đây không phải là đường về nhà.
Luthor không quay đầu lại mà trả lời: “Chủ tịch nghị viện, ông họp cả đêm chắc hẳn rất mệt mỏi, tôi đưa ông đến một nơi có thể thư giãn.”
“Tôi không cần thư giãn, mau đưa tôi về nhà.”
Elif có dự cảm không lành, theo bản năng muốn lấy điện thoại. "Kít kít!”
Chiếc xe dừng hẳn bên lề đường.
Ngay lập tức, một họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Elif, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chủ tịch nghị viện, mong ông đừng làm khó tôi.”
Chỉ thấy Luthor một tay nắm vô lăng, tay kia cầm khẩu súng.
“Luthor, anh có bị điên không? Anh biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không...”
Lời còn chưa dứt, Elif như ý thức được điều gì, vẻ mặt đột nhiên kinh hãi: “Cậu... cậu không phải Luthor, lẽ nào cậu là... Quân Đết”
“Luthorˆ nhếch miệng cười, lấy tay xé một lớp mặt nạ da người trên mặt, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Lý đại đương gia.
“Lão già, không ngờ ông phản ứng nhanh như vậy...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...