Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Long Thiên Quân lập tức mở một bức thư trong đó ra, thứ được ghi lại trong đó chính là thông tin giao dịch của một người có thế lực quyền quý nào đó và Thập Tuyệt Môn!
Hắn ta lập tức quay trở lại xe và yêu cầu cấp dưới lấy ra một máy tính xách tay.
Sau khi cắm USB vào, một loạt các bản ghi được hiển thị trên màn hình.
"Long Vương, những thứ này là..."
Một thành viên Long Tổ trợn tròn mắt.
Long Thiên Quân không trả lời cấp dưới, mà mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn về hướng chiếc Maserati đang dần biến mất!
Hắn ta thực sự không thể tin được, át chủ bài đã chèo chống Thập Tuyệt Môn sừng sững không ngã, thế mà lại bị Lý Trạch Vũ lấy được dễ như trở bàn tay!
Mười mấy phút sau.
Khi Lý Trạch Vũ đưa Trần Thanh Tuyết trở lại sơn trang Nguyệt Lạc, hắn phát hiện cửa lớn biệt thự rộng mở, mà Sói đen và George thì đang năm trên mặt đất.
Con mẹ nó!
Lý Trạch Vũ ngay lập tức kiểm tra tình trạng cơ thể cho hai người, phát hiện bọn họ chỉ ngất đi và không bị thương quá
nặng, hắn mới không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, hắn lại xông vào phòng của mình, phát hiện quả nhiên "Yêu nữ" kia đã biến mất.
Chết tiệt, cẩu thả rồi! Lý Trạch Vũ thâm măng một tiếng trong lòng.
Một lát sau, dưới sự điều trị của Lý Trạch Vũ, Sói đen và George lần lượt tỉnh lại.
"Đại đương gia, thực lực của người phụ nữ kia quá mạnh, chúng tôi không phải đối thủ của cô ta!"
Sói đen có chút hổ thẹn. George thì không phục, nói: "Đó là bởi vì chúng ta sợ làm cô ta bị thương, cho nên mới không dùng súng, nếu không thì
cô ta không nhất định có thể làm gì được chúng ta!"
"Không sao cả, chỉ cần cô gái kia còn ở nước Hạ, thì đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát khỏi lòng bàn tay của tôi."
Lý Trạch Vũ xua tay, trấn an nói: "Các cậu đi về trước đi."
Sói đen và George khẽ gật đầu, sau đó sóng vai rời đi.
Lý Trạch Vũ ngồi ở trên ghế sofa châm một điếu.
Suy nghĩ của hắn nhanh chóng xoay chuyển, khi đang định lấy điện thoại di động ra thì ngũ quan nhạy cảm của hắn lại phát hiện có người đang tới gần nơi này.
Tiếng bước chân lộn xôn!
Hắn lập tức phán đoán có không ít người đang tới đây, nhưng tất cả đều là người bình thường.
Tìm chết!
Tâm trạng hắn vốn không vui, đang không có chỗ để xả đây!
"Vù vùi"
Trần Thanh Tuyết vừa tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, thì nhìn thấy Lý Trạch Vũ không có ý tốt nhìn mình chằm chằm.
"Anh muốn làm gì?"
"Vút!"
Lý Trạch Vũ không trả lời, mà vọt người tới.
"A!"
Trần Thanh Tuyết còn tưởng răng tên "cầm thú" trước mắt này đang muốn làm gì mình, nhưng lại không nghĩ rằng cái tên này còn không bằng cầm thú, nhanh chóng lách qua cô rồi nhảy khỏi cửa sổ.
"Phù phù"
Trần Thanh Tuyết vỗ võ lồng ngực, trong lòng cảm thấy hoảng sợ một hồi.
"A, đại hiệp tha mạng!" "Đại hiệp tha chúng tôi đi, chúng tôi sai rồi..." Tiếng cầu xin tha thứ liên tiếp vang lên.
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ đứng trong gió lạnh, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười quỷ quyệt.
"Tên khốn Khương Như Phong này, đúng là đang chơi với lửa..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...