Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Khắp chốn Tây phương có Tứ Đế Bát Vương Thập Nhị Tướng, người người đều là vương giả siêu cấp trấn áp một phương.

George, sát thần!

Ngoại trừ Tứ Đế Bát Vương Thập Nhị Tướng ra, anh ta không hề kiêng ky một ai.

Không có một ai!

George đã hoàn thành qua chín nhiệm vụ giết người cấp SSS, nhiệm vụ cấp bậc khác thì lại không đếm xuể, mà từ khi anh ta xuất hiện tới nay chỉ thua trận duy nhất một lần.

Đó chính là thua dưới tay Lý Trạch Vũ!

Chỉ có điều bí mật này không mấy người biết, cho nên trên bảng sát thủ anh ta vẫn là một sát thần hoàn mỹ.

Thành viên Thập Tuyệt Môn đều là sát thủ hàng đầu, đáng tiếc tối nay bọn họ đụng phải vị tổ sư này!

"Làm sao mày có thể đoán được vị trí ẩn núp của bọn tao!"

Một thành viên Thập Tuyệt Môn nhìn sáu bảy tên đồng bọn ngã xuống bên người, sau đó là George với ánh mắt tràn đầy sợ hãi.


"Ẩm!"

Đáp lại gã là một viên đạn lạnh như băng.

George không ở lại đó quá lâu, người anh ta chợt lóe rồi lần nữa biến mất trong đêm đen.

Trò chơi mèo vờn chuột vẫn chưa kết thúc, anh ta cần phải tiếp tục bắt con mồi!

Cùng lúc đó, bên trong biệt thự. Mặt Tê Tiên Nhi đầy vẻ không tưởng tượng nổi. Trước hai mươi tuổi mà thực lực có thể đạt tới Tiểu Thừa, trước ba mươi tuổi có thể bước vào Đại Thừa, thì người đó chính là thiên tài võ đạo.

Trước đây không lâu, thực lực cô ta đã lên được tới Đại Thừa, mà năm nay cô ta cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi!

Mà thời khắc này, đối mặt Lý Trạch Vũ, ngay cả dũng khí để đánh một trận mà cô ta cũng không có.

Chẳng lẽ thực lực người này còn mạnh hơn cô ta? Chuyện... chuyện này là không thể nào!

Mới hơn hai mươi tuổi mà đã là cao thủ Tông Sư, từ xưa tới nay chưa có ai làm được như thế.

Thí dụ như thủy tổ Đạt Ma của Thiền Lâm Tự, hoặc là tổ sư khai phái của Đạo môn Trương chân nhân, cả hai người đều là thiên tài võ đạo xưa nay chưa từng có, những cũng phải đến khoảng bốn mươi tuổi họ mới tiến vào Tông Sư!


Người trước mặt cô ta chẳng qua chỉ là một tên con nhà giàu đầy tiếng xấu, làm sao có thể là cao thủ Tông Sư được chứ?

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

"Cô không ra tay, vậy tôi sẽ ra tay ngay đấy nhé."

Lý Trạch Vũ vui vẻ cười nói.

Chân mày Tề Tiên Nhi nhíu chặt thành một chữ 'xuyên, đột nhiên, cô ta bắt đầu chuyển động, ra thế tấn công về phía Lý Trạch Vũ.

Tốc độ nhanh như chớp!

Khoảng cách giữa hai người chừng mười bước chân, nhưng trong chớp mắt bóng người Tề Tiên Nhi đã xuất hiện ở trước mặt Lý Trạch Vũ.

"Bốp!"

Chỉ thấy ống tay áo cô ta bay lên, năm ngón tay hóa thành bàn tay như dây leo, chợt bổ về phía cổ họng Lý Trạch Vũ.

Vừa ra tay đã sử dụng chiêu trí mạng!

"Quả nhiên là ảo giác!"

Sự lo âu trong lòng Tề Tiên Nhi biến mất. Nhưng mà một giây sau...

"Soạt!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận