Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Lý Trạch Vũ đắc ý nói.
Mấy phút sau.
Bốn người lợi dụng bóng đêm để mò lên núi, ngay sau đó thành công tập hợp với George, người đã ẩn núp khá lâu trong rừng rậm giữa sườn núi.
"Đại đương gia, tôi đã dò hỏi được rồi!"
"Nhân số cụ thể bên trong sơn trang là chừng trên dưới sáu mươi người, nhân viên âm thầm trực trạm sẽ đổi ca mỗi hai giờ một lần, mỗi lần là năm người, trên người họ đều có vũ khít"
George tỉ mỉ báo cáo: "Bên phía.Jenny đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ ngài ra lệnh một tiếng là cậu ta sẽ hack vào hệ thống của đối phương ngay."
Vẻ mặt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều rất chăm chú.
Lúc ban đầu hai người đều cho là Lý Trạch Vũ chỉ đang đùa giỡn một chút thôi, nhưng giờ tận mắt thấy thế trận này,
họ mới biết là đánh thật.
"Thiếu gia, thành viên Thập Tuyệt Môn rất thành thạo việc ám sát, hơn nữa thực lực đều không yếu, thậm chí..."
"Thậm chí còn có cao thủ Tông Sư trấn giữ đúng không?"
Lý Trạch Vũ khinh thường ngắt lời.
Vật Tương Vong gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng vậy đúng vậy! Thiếu gia, nếu anh đã biết rõ, hay là chúng ta rút lui đi?"
Cẩu Phú Quý cũng hùa theo lời hắn: "Đúng vậy thiếu gia! Uống loại rượu tốt nhất, cua cô gái đẹp nhất, sống một cuộc sống như thế không tuyệt sao? Tại sao lại muốn đến đây tìm chất..."
Hắn còn chưa dứt lời.
"Im miệng!"
Lý Trạch Vũ nghiêm nghị ngắt lời: "Hai cậu cứ chờ ở đây, sau đó xem thử hành động xuất sắc của thiếu gia mình đi!"
Dứt lời, hắn vung tay lên: "Sói đen, cậu thông báo cho Jenny hành động, đồng thời ở lại đó phụ trách bảo vệ. Chờ tôi và George lẻn vào sơn trang rồi, cậu dùng tên lửa để hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, để tiện cho chúng ta tàn sát!"
"Đã biết!"
Sói đen đưa tay ra dấu OK.
Soàn soạt...
Chỉ thấy Lý Trạch Vũ và.Jenny một trước một sau ra khỏi rừng rậm, chớp mắt đã biến mất trong đêm đen.
Thấy cảnh tượng này, Cẩu Phú Quý dụi mắt một cái, dáng vẻ như vừa gặp quỷ giữa ban ngày: "Tương Vong, thiếu gia đâu rồi? Sao lại biến mất rồi!"
"Tôi, tôi con mẹ nó cũng không thấy rõ!"
Vẻ mặt Vật Tương Vong đầy ngơ ngẩn.
Một lát sau.
Khi Sói đen nhận được âm thanh nhắc nhở từ máy truyền tin, anh ta mới lấy ra một tên lửa bằng đồng, đặt lên trên vai, nhắm thật chuẩn xác về phía cửa sơn trang.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Cùng lúc đó, bên trong sơn trang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...