Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Máu tươi văng khắp nơi!
Fujiki Hajime lảo đảo lùi về sau, trên cánh tay lão ta xuất hiện vài vết nứt, rõ ràng là thương tích do đao khí gây nên!
“Vù vùi"
Lý Trạch Vũ chiếm thế thượng phong ắt sẽ không buông tha người, hắn lao tới gần Fujiki Hajime với tốc độ nhanh như sấm sét!
Fujiki Hajime còn chưa kịp đứng vững đã thấy Lý Trạch Vũ xông lên đuổi cùng giết tận, lão ta thầm chửi thề trong lòng “mẹ nói”.
“Bốp bốp!”
Lý Trạch Vũ bay lên không trung rồi xoay vòng một trăm tám mươi độ, sau đó dùng chân đá mạnh vào ngực Fujiki Hajime.
“Bốp!”
Fujiki Hajime bay ngược về sau và đâm sầm vào một căn phòng khác.
“Phụt!”
Fujiki Hajime hộc máu tươi.
Khoảnh khắc ấy, Fujiki Hajime còn chưa kịp thở dốc được một giây, Lý Trạch Vũ tiếp tục bước từng bước tới gần lão ta.
“Đồ quỷ, đừng có ngông cuồng quá mức!” Fujiki Hajime cố nén cơn đau đứng thẳng người dậy, sau đó vận dụng toàn bộ công lực trong người để tung một nắm đấm.
“Ngông cuồng không phải việc làm phạm pháp!” Lý Trạch Vũ vừa nói vừa tung một chưởng về phía lão ta để chắn đòn.
Chứng kiến cảnh tượng này, đôi mắt Fujiki Hajime rực sáng.
Mặc dù thực lực của Lý Trạch Vũ rất kinh khủng, sức mạnh của Lý Trạch Vũ vượt xa dự đoán của lão ta, nhưng nhìn vào tuổi tác đối phương, lão ta không tin một người sở hữu công lực cả hơn trăm năm như lão ta lại thua trong một cuộc đấu so tài sức mạnh.
“Chết đi cho lão phu!” Một nguồn sức mạnh cuồng bạo xen lẫn vào cú đấm của Fujiki Hajime.
Lý Trạch Vũ chẳng những không sợ, hắn còn tỏ rõ sự khinh miệt ra mặt.
Nếu để so sánh thì thực lực của Fujiki Hajime vẫn kém Hách Liên Vô Tình một khoảng lớn, nhưng phải công nhất là đòn một nhát đao do lão ta tự nghĩ thật sự khiến người ta phải kiêng kị.
Nếu lão già này tiếp tục sử dụng đao pháp để đối đầu với hắn, có lẽ hắn sẽ không thể đánh bại đối phương trong một chốc một lát được. Nhưng Fujiki Hajime lại muốn đấu khí kình với hắn, đây chẳng khác nào lão thọ tinh treo ngược
Tự tìm đến cái chết!
Dù gì Lý Trạch Vũ cũng có Ngự Long Thần Công trong người, chỗ khí kình trong đan điền của hắn là vô tận, lấy không hết dùng không cạn!
“Bốp bốp!” “Rầm rầm..."
Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Fujiki Hajime - người vốn tràn đầy tự tin đập mạnh vào bức tường đá.
“Rầm!”
Thấy đối phương ngã xuống mặt đất, Lý Trạch Vũ xông lên trước, giơ một chân đạp lên cổ đối phương.
“Đừng!” Fujiki Hajime sợ tới mức mặt mày tái nhợt. Dù lão ta đã lớn tuổi rồi, nhưng lão ta vẫn chưa muốn chết!
Lý Trạch Vũ cũng không tung đòn chí mạng ngay lập tức, hắn ngồi xổm xuống, bắt đầu tát đối thủ.
“Bốp bốp bốp bốp...” Vài phút trôi qua, mặt Fujiki Hajime sưng tròn như một quả bóng. “Vừa đủ mười tám cái!” Lý Trạch Vũ dừng tay.
Lúc này trước mắt Fujiki Hajime chỉ toàn sao trời, thậm chí lão ta còn không nhìn ra được đâu Nam đâu Bắc.
“Răng rắc!” Một tiếng nứt xương vang lên.
Fujiki Hajime còn chưa kịp tỉnh táo lại, và tất nhiên là cũng chưa kịp mở miệng xin tha thì xương cổ đã bị giẫãm nát và chết tươi ngay tại chỗ.
Okura Maafyei - người trốn trên gác mái - tận mắt chứng kiến võ thần tuyệt thế bị chém giết thì sợ tới nỗi cơ thể như bị rút cạn sức lực, nằm dưới mặt đất hệt một vũng nước bùn.
“Cộp cộp cộp!” Lý Trạch Vũ bước từng bước lên gác mái.
Tiếng bước chân vang lên tựa như tiếng chuông từ dưới địa ngục, Okura Maafyei hơi hé miệng nhưng lại không biết nên nói xin tha như thế nào, cuối cùng bà ta chỉ biết lẩm bẩm một câu: “Cầu xin cậu, đừng giết tôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...