*Khưu tiểu thư: Tên quả bom nguyên tử đầu tiên của Trung Quốc.
“Lý Trạch Vũ, anh tuổi trâu hả? Làm gì có ai làm hoài không ngừng nghỉ như anh chứ!”
Trong khách sạn cao cấp, điếu thuốc trong tay Lý Trạch Vũ đã tàn, nhưng Diệp Khuynh Thành nằm trên giường vẫn đang run rẩy liên hồi.
Lý Trạch Vũ nhếch môi cười bảo: “Trên đời chỉ có trâu chết vì mệt, chứ làm gì có ruộng bị cày hư.”
“Con trâu nhà anh đâu phải hạng tầm thường, mặc kệ, tóm lại là ruộng nhà em không chịu nổi sự tàn phá nặng nề này đâu.”
Diệp Khuynh Thành không kiềm được mà trợn mắt xem thường, dáng người
đồng hồ cát kết hợp với mái tóc đen dài dán vào mặt vì mướt mồ hôi kia thật sự...
Bốn chữ “Vưu vật thế gian” cũng không đủ để lột tả được vẻ đẹp ấy!
“Hi hì!” Lý Trạch Vũ híp mắt cười, sau đó cựa quậy nhích người lại gần Diệp Khuynh Thành thêm một chút, rồi...
“Hà”
Hắn kề sát mũi vào cổ Diệp Khuynh Thành, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh chỉ ôm một cái thôi, tuyệt đối không làm gì đâu!”
“Đừng mà, Lý Trạch Vũ, anh tha cho em đi ~. Hay... hay là anh đi tìm Trần Thanh Tuyết, hoặc em gái Trần Thanh Dao cũng được, không thì tìm cả hai luôn cũng không sao, em tin chắc hai người họ rất sẵn lòng rộng tay chào đón anh đó”
Diệp Khuynh Thành khép vội cặp đùi thon lại, tạo thành tư thế “Người lạ chớ vào”, còn tiện tay kéo luôn tấm chăn dày qua, quấn mình thật chặt, không để lộ chút kẽ hở nào.
Lý Trạch Vũ nhún vai, đang định mở miệng đùa vài câu...
“Gốc cốc..."
Tiếng gõ cửa ba dài hai ngắn vang lên.
Lý Trạch Vũ lập tức đoán ra được là ai tới, vội khoác áo choàng tắm lên người rồi ra mở cửa.
“Chơi đủ chưa?” Ngân Hồ cười nhẹ.
Lý Trạch Vũ lấm lét nhìn Diệp Khuynh Thành như chim sợ cành cong, vội vã bước ra ngoài, tiện thể khép chặt cửa lại, sau đó tức tốc vươn tay ôm cơ thể
nóng bỏng của Ngân Hồ vào lòng, lắc đầu than: “Chỉ em mới có thể chịu nổi anh”
“Dừng!” Ngân Hồ liếc hắn, tức giận nói: “Em không muốn nằm trên giường ba ngày ba đêm đâu.”
“Không sao.” Lý Trạch Vũ cười bỉ ổi: “Em có thể gọi Bạch Tuệ Tử tới hỗ trợ, anh không ngại đâu!”
“Anh nghĩ đẹp quá... Nói chuyện nghiêm túc nè!” Ngân Hồ trừng hắn, sau đó thu giọng điệu đùa giỡn lại, chuyển chủ đề: “Yoshikawa Tomirou xảy ra chuyện rồi, mới ban nãy luôn!”
Hả?
Mặt mày Lý Trạch Vũ sa sầm. Nhờ có sự giúp đỡ của anh, Yoshikawa Tomirou đã thành công ngồi lên vị trí thủ tướng Nhật Bản, tuy chưa kịp củng cố quyền lực trong tay, nhưng cũng là người đứng đầu Nhật Bản kia mà!
Ông ta có thể xảy ra chuyện gì chứ!
Ngân Hồ nghiêm nghị đáp: “Lúc Yoshikawa Tomirou đang đi diễn thuyết tuyên truyền ở Kinh Châu đã bị người khác bắn trúng, hung thủ là một người mà Hiroi Miya từng nhận nuôi.”
“Chắc không đơn giản như thế đâu nhỉ?” Lý Trạch Vũ híp mắt.
'Yoshikawa Tomirou mới vừa leo lên vị trí thủ tướng, hẳn sẽ đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu, nếu hung thủ có thể ra tay ám sát ông ta ở cự ly gần, chứng tỏ thực lực không phải hạng vừa.
Quả không sai.
Ngân Hồ gật đầu, đáp: “Hung thủ không chỉ là con nuôi của Hiroi Miya, đồng thời còn có giao tình với thủ lĩnh Okura Maafyei của hội Sơn Hợp, thế nên em nghỉ rằng đẳng sau chuyện này có bàn tay của hội Sơn Hợp nhúng vào.”
Hội Sơn Hợp!
Vừa nghe thấy ba từ này, Lý Trạch Vũ nhướng mày: “Con ả đó đúng là đang đùa với lửa đây mà.”
“Phần lớn cao thủ Hợp Khí Đạo đã bị hội Sơn Hợp thu nhận, theo thông tin điều tra được, lý do họ đồng ý gia nhập hội Sơn Hợp là bởi vì Okura Maafyei hứa sẽ báo thù cho Kawasaki Ichiryul”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...