Ông già chột mắt cau mày, khó hiểu hỏi: "Tại sao vậy? chẳng lẽ cậu Niel không muốn hợp tác với Thần cung bọn tôi nữa!?”
Trên trán Niel chảy đầy mồ hôi lạnh, nói vội: "Ông Bạch à, có thể ông vẫn chưa biết thân phận của người kia nhỉ... Chuyện hợp tác giữa chúng ta để sau hãy bàn, bọn tôi đi trước đây."
Dứt lời, anh ta vung tay, dẫn mấy chục người đàn ông phương Tây xoay người rời đi, vội vàng như đang chạy trốn.
Cảnh tượng đó khiến ông già chột mắt sững sờ, ánh mắt dân mất đi tiêu cự.
về phần Niel, sau khi đi được một quãng không xa, anh ta lén ngoái đầu lại, nhìn thoáng qua Lý Trạch Vũ đang lấy một đấu mười cường giả, trái tim vẫn còn đập loạn vì sợ.
"Thủ lĩnh à, sao chúng ta không xông lên giúp họ, chẳng lế anh không sợ vì chuyện này mà ông Bạch đánh mất ý định hợp tác với chúng ta sao?" Một tên cấp dưới khó hiểu hỏi.
"Bốp!" Niel không chút do dự quăng cho gã một bạt tai, quát lớn: "Mẹ nó, mày biết người đó là ai không? Mày muốn dũng sĩ Quyền Anh chúng ta gánh
chịu tai họa ngập đầu hả!?"
Gã đàn ông bị đánh sờ hai má nóng rát, vừa tò mò lại uất ức hỏi: "Tên đó là ai?"
"Quân - Đết" Niel gần từng chữ một.
Chỉ trong nháy mắt, mười mấy người đàn ông phương Tây tức khắc sa sầm mặt, đồng thời hiểu ra tại sao Niel lại liều lĩnh dẫn họ rời đi.
Đấu với Quân Đế thì chẳng khác nào tự chui đầu vào chỗ chết cả! "Thủ lĩnh à, chúng ta mau đi thôi!"
"Đúng, chuồn lẹ..."
Đám cấp dưới luống cuống nói.
Nhưng Niel lại lắc đầu, bảo: "Cơ hội được chiêm ngưỡng Quân Đế chiến đấu hiếm hoi lắm, chỉ có thể gặp, không thể cầu."
Cùng lúc này, trên người Lý Trạch Vũ đã dính đầy máu tươi, cả người thoạt nhìn như sứ giả tới từ địa ngục, đang liên tục gặt hái mạng người.
Ba tên cường giả Vô Tình Thần cung cùng nhau xông lên, thuần thục phối hợp tấn công từ ba phía..
Lý Trạch Vũ khế ngả người ra phía sau, nhẹ nhàng né tránh ba đòn tấn công đó, đồng thời giơ trường thiên kiếm, chém một phát lên trời.
"Phụt phụt phụt!”
Tiếng máu phun trào liên tục vang lên.
_.
Chỉ trong chớp mắt, ba tên cường giả đã bị chém đứt đôi. "Người này không phải dạng vừa!”
"Đừng giấu diếm nữa, lấy hết bản lĩnh ra giải quyết hắn đi!" "Được...
Hai cường giả Thiên Nhân cảnh không dám giữ sức nữa, cùng dẫn theo sáu, bảy tên cường giả Võ Thánh cảnh còn lại, đồng loạt xông lên.
"Keng keng keng!"
"Âm ầm ầm...
Tám, chín người vây công Lý Trạch Vũ thi triển đủ loại thần thông, phối hợp. cực kỳ ăn ý, dù có là Lý Trạch Vũ cũng khó lòng chống lại, nhất thời chỉ đành bối rối lui về phía sau.
"Sư đệ, tỷ tới giúp đệ!" Ngọc Phượng Hoàng thấy Lý Trạch Vũ rơi vào thế hạ phong thì lập tức cầm trường kiếm nhào tới.
"Muốn chạy hả? Năm mơi"
Bốn, năm tên cường giả Võ Thánh cảnh tức tốc chặn đường Ngọc Phượng Hoàng.
"Choang...
Hòa thượng Tố Nhân với trượng Hàng Ma trong tay và Ngô Khất Gái bắt tay lao đến.
"Ngọc Phượng Hoàng, nơi này giao lại cho bọn tôi, bà mau qua đó giúp sư đệ một tay đi!"
"Được!" Ngọc Phượng Hoàng thoát khỏi vòng vây, tăng tốc chạy về phía Lý Trạch Vũ.
"Chết đi!"
Một cường giả Thiên Nhân cảnh đang vây công Lý Trạch Vũ thấy
Ngọc Phượng Hoàng định gia nhập trận chiến thì lập tức xoay người, tung ra một quyền cực mạnh.
"Keng!" Ngọc Phượng Hoàng vội rút kiếm đỡ đòn.
Trọng quyền đánh trúng thân kiếm, phản lực cực mạnh ập tới, đánh bay bà ấy ra xa mấy trượng.
"Sư tỷ!" Thấy Ngọc Phượng Hoàng bị thương, trên người Lý Trạch Vũ chợt tỏa ra luồng sát khí dày đặc, một đấm xuyên thủng ngực một tên đang tấn công mình, sau đó bất chấp xông lên, đi tới trước mắt cái kẻ dám làm Ngọc Phượng Hoàng bị thương.
"Nói ông đây nghe xem mày muốn chết kiểu gì nào?” Giọng nói âm trầm như tiếng đòi mạng truyền tới từ địa ngục khiến lão già kia rợn cả sống lưng.
Trốn, lúc này, trong đầu ông ta chỉ còn mỗi một chữ đó. Nhưng Lý Trạch Vũ đang nổi trận lôi đình sao có thể để ông ta được như ý nguyện, công lực vô biên trong người tụ về lòng bàn tay, rồi truyền sang trường thiên kiếm.
"Chết đi cho ông..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...