Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Mặc dù Hách Liên Vô Tình cũng không biết tính toán của Lý Trạch Vũ, nhưng vị đại ma đầu này làm sao là loại người hời hợt như thế?
Thực lực của Lý Trạch Vũ đã bị lão ta đánh giá thấp rồi, cứng đối cứng là kế vô cùng dở, chỉ có thể nghĩ thêm những cách khác bắt lại tên bướng bỉnh này.
Cho nên Hách Liên Vô Tình cũng cần thời gian ngăn chặn Lý Trạch Vũ. Tóm lại hai người đều có mục đích riêng cần phải đạt được.
Rời khỏi lều vải dành riêng cho Thánh Vương, Lý Trạch Vũ trở về căn lầu vải xa hoa của mình.
Người phụ nữ Triệu Như Mộng này nói dễ thì chính là đơn thuần, nói khó nghe thì chính là ngu ngốc. Trước khi Lý Trạch Vũ đi đã bảo cô ta đêm nay đừng đi, cô ta thật sự ngây ngốc chờ đợi.
“Anh còn có lời gì muốn nói với tôi?” Triệu Như Mộng lo lắng bất an, vệt đỏ ửng trện mặt dường như chưa từng biến mất.
“Cởi đồ.” Lý Trạch Vũ thuận miệng dặn dò.
“Ồ” Triệu Như Mộng khế nhếch miệng.
Vừa nãy cô ta còn đang suy đoán, mục đích Lý Trạch Vũ bảo đêm nay cô ta đừng đi có phải muốn sớm động phòng không, giờ phút này sau khi nghe người ta nói thì lập tức tự cho mình là đúng.
“Không thể.” Do dự mãi, Triệu Như Mộng kiên định từ chối: “Mẹ tôi từng kể con gái chỉ khi kết hôn rồi mới có thể giao bản thân cho chồng, chúng ta còn chưa kết hôn.” Nóng xong cô ta nhanh chóng vén rèm lầu vải lên, chạy đi giống như chạy trốn.
“Bộp!” Lý Trạch Vũ vỗ trán một cái.
Lúc trước hắn bắt mạch cho Triệu Như Mộng, phát hiện hàn khí trong người người phụ nữ này đã sâu tận xương tủy, vận công xua tan cái lạng đã không còn hiệu quả, cho nên định dùng thủ pháp lấy khí điều khiển châm để giúp áp chế hàn khí của đối phương.
Nhưng dựa theo phản ứng của Triệu Như Mộng, hắn mới biết lời của mình đã bị người ta hiểu lầm.
Được rồi, hiểu lầm thì hiểu lầm đi.
Lý Trạch Vũ không để chuyện này trong lòng, mà bắt đầu suy nghĩ nên sai người nào tới xử lý những người của Vô Tình thần cung.
Nửa ngày trôi qua, trên mặt đất có thêm mười tàn thuốc lá.
Lý Trạch Vũ đau cả đầu.
Đúng lúc này, tiếng tin nhắn nhắc nhở “tít tít” vang lên.
“Ngủ rồi sao?” Nội dung tin nhắn chỉ có ba chữ, nhưng mà lúc nhìn thấy dãy
sổ gửi tới, hai mắt Lý Trạch Vũ lập tức tỏa sáng, lập tức không hề suy nghĩ mà mở khóa điện thoại. Đam Mỹ Hay
“Vũt” Đối phương gần như lập tức nhận cuộc gọi, một giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Kardashian, gần đây em khỏ chứ?” Lý Trạch Vũ giống như có hơi kích động.
“Ừm, em rất khỏe, chính là... em rất nhớ anh.” Nghe giọng nói ngọt ngào dịu dàng của đối phương, Lý Trạch Vũ trong lúc nhất thời đứng núi này trông núi nọ.
“Anh cũng nhớ em... Cái đó.” Lý Trạch Vũ cười khan nói: “Anh muốn xin em giúp một chuyện."
Giúp đỡ?
Kardashian ngẩn người, giống như không nghĩ ra Quân Đế thủ đoạn thông thiên có thể có chuyện gì cần mình giúp đỡ, nhưng vẫn sảng khoái nói: “Anh nói đi, chỉ cần là việc em có thể giúp được thì em chắc chắn sẽ không từ chối.”
“Anh muốn mượn chút nhân mã của Thánh Đình các em.” Lý Trạch Vũ nói thẳng.
Kardashian lân nữa giật mình: “Anh gặp phiền phức à?”
Gần đây cô ấy đã nghe tin đồn, Long Đế bị Quân Đế chém giết, người của Long Thần điện và Aikido của nước Nhật bắt tay muốn đối phó Quân Đế.
Nhưng khi quân U Minh được phái đi, cô ấy biết ngay Quân Đế sẽ bắt đầu phản kích.
Lý Trạch Vũ đáp: “Ừ, là gặp phải chút phiền phức, cho nên mới muốn mượn vài 'Thánh ky sĩ của em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...