Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Bên trong lầu trại của Thánh Vương, một bàn đây món ngon.
Lý Trạch Vũ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, hẳn liếm đầu lưỡi: “Lão Hách, không phải ông có ý mời tôi dùng bữa đấy chứ?”
Dứt lời, Lý Trạch Vũ không hề tỏ ra khách sáo, ngồi xuống bàn, xé một miếng sườn dê to đưa lên miệng.
Thử đổi lại là người bình thường, nếu dám vô lễ như thế có lẽ đã bị Hách Liên Vô Tình tung một chưởng đánh chết rồi, nhưng lão ta lại không hề nổi giận với Lý
Trạch Vũ, ngược lại còn nhiệt tình rót rượu mời đối phương.
Có thể nói Lý Trạch Vũ là kẻ tài cao nên gan cũng lớn, hắn không hề sợ trong rượu và thức ăn có độc, ăn đến nỗi miệng bóng nhãy.
“Bổn tọa biết thằng nhãi cậu không thật sự muốn khuất phục trước ta” Hách Liên Vô Tình nói một cách bình tĩnh: “Nhưng cũng không sao, bổn tọa tin một
ngày nào đó cậu sẽ chịu khuất phục.”
Lý Trạch Vũ chỉ cười chứ không nói chuyện, hắn biết câu nói tiếp theo của đối phương mới là mấu chốt.
Quả nhiên...
“Cậu có biết tại sao bổn tọa lại gọi mình cậu tới không?” “Ông có biết sáng nay tôi ăn gì không?”
Ách...
Hách Liên Vô Tình lại sửng sốt, bởi vì buổi chiều hai người cũng có cuộc nói chuyện tương tự vậy.
“Ha ha ha...”
Một kẻ uy nghiêm như Hách Liên Vô Tình rất ít khi cười, lão ta nói: “Bổn tọa không thích dài dòng, chỉ cần cậu chịu giao Ngự Long Thần Công ra, bổn tọa có thể cho cậu bất cứ thứ gì trên đời này!”
Nghe được mục đích của đối phương, Lý Trạch Vũ cũng không thấy ngạc nhiên lắm, dù gì thì trước đó hắn cũng đoán được rồi!
Hách Liên Vô Tình bị cầm tù mấy chục năm cũng là vì Ngự Long Thần Công mà ra, bây giờ lấy lại được tự do, chắc chắn lão ta sẽ không từ bỏ công pháp này. Mà Lý Trạch Vũ tuổi còn trẻ đã sở hữu sức mạnh như vậy, nếu Hách Liên Vô Tình không đoán được hắn luyện Ngự Long Thần Công mới là lạ.
“Lão Hách, tôi cũng không dài dòng với ông.” Lý Trạch Vũ buông chén rượu xuống, nói với thái độ nghiêm túc: “Với thân phận và thực lực của tôi, chẳng lẽ thứ ông có được mà tôi lại không có sao?”
Nghe câu này, Hách Liên Vô Tình nheo mắt.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
“Tôi cũng có thể nói thẳng với ông một điều, đúng là tôi luyện Ngự Long Thần Công.” Lý Trạch Vũ thừa nhận thẳng thản.
Ngự Long Thần Công là sự kết hợp giữa cứng và mềm, là một loại võ công theo thiên hướng mạnh bạo. Một khi luyện thành Thần Công này, khí kình trong đan điền của người luyện tập có thể tự sản sinh, giống như sở hữu một lượng khí kình vô tận.
Chưa hết, những quyền cước thông thường cũng có thể phát huy sức mạnh to lớn, phòng thủ trước các cuộc tấn công từ bên ngoài rồi bắn ngược, tốc độ sẽ tăng lên rất nhiều. Đồng thời, nó cũng là một quyển thánh thư chữa bệnh, ngăn chặn mọi loại bệnh, trăm chất độc không thể xâm nhập vào cơ thể. Vậy nên mới có câu “Người nắm giữ Ngự Long Thần Công là vô địch thiên hạ”.
“Cậu biết rồi đấy, bổn tọa nhất định phải có được công pháp này.” Hách Liên Vô Tình nhìn Lý Trạch Vũ bằng ánh mắt sắc bén.
Năm đó lão ta đã giành được Ngự Long Thần Công vào tay, nhưng tiếc là cuối cùng lại trúng quỷ kế của đạo sĩ Vô Trần, sau đó không chỉ làm áo cưới thay ba người kia mà bản thân còn bị cầm tù trong cung điện tối tăm không có ánh mắt trời.
Có thể nói, nếu không phải tại ba đại sĩ Vô Trần kia thì Hách Liên Vô Tình đã thực hiện được khát vọng cao cả của mình từ lâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...