Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Tắc Bắc, lúc sắc trời hơi sáng.
Tả Trung Nhân hăng hái đứng dậy: "Đệ tử không phụ phó thác của sư phụ, tất cả mọi người ở tam đại thánh địa đã bị bắt toàn bộ!"
"Ồ!"
Ánh mắt của Hách Liên Vô Tình điềm nhiên như không.
Chỉ một cú điện thoại đã có thể chỉ huy người của quan phủ nhổ tận gốc tam đại thánh địa, thủ đoạn của người đệ tử trước mặt này quả thực ngoài dự liệu của lão ta.
Khi nhận thấy vẻ mặt của Hách Liên Vô Tình lạ lùng, Tả Trung Nhân thầm nghĩ trong lòng “tắc trách rồi”.
Hắn ta hiểu rõ tính cách sư phụ của mình, từ trước đến nay là nghe gió ra mưa, thường xuyên nghỉ thần nghi quỷ. Mình nóng lòng biểu hiện xuất sắc ở trước mặt lão ta, đột nhiên thể hiện mạng lưới quan hệ lớn mạnh này, lão quỷ này nhất định lại bởi vậy mà nghỉ ky.
"Sư phụ trong những năm ngài không ở đây, đệ tử đã giấu tài, chỉ vì để ngày sư phụ trở về có thể hỗ trợ sư phụ mấy việc vặt vãnh, để báo ơn tri ngộ của sư phụ!"
Lúc này Tả Trung Nhân đã tỏ thái độ.
Lời này ý là nói cho Hách Liên Vô Tình biết rằng, mấy năm nay mọi sức mạnh ngưng tụ đều là vì giúp sư phụ, tấm lòng trung thành của tôi trời đất chứng giám.
Quả nhiên.
Gương mặt đang nghiêm của Hách Liên Vô Tình đã hoà hoãn lại, khế cười nói: "Trung Nhân, bản tọa quả nhiên không có nhìn lầm ngươi!"
"Sư phụ quá khen rồi, Trung Nhân có thể có hôm nay hoàn toàn không thể thiếu đi công vun trồng của sư phụ."
Tả Trung Nhân lại bày tỏ lòng trung thành.
"Rất tốt!"
Hách Liên Vô Tình hài lòng, nhẹ gật đầu, nói: "Thẳng tay xử tử người của †am đại thánh địa, một tên cũng không để lại!"
Tả Trung Nhân chắp tay nói: "Sư phụ yên tâm, đệ tử đã dặn dò xong rồi, chờ đến khi những người kia đó được áp giải đến nơi sẽ xử lý toàn bộ, cái gọi là tam đại thánh địa sẽ hoàn toàn biến mất!"
Yêu Cơ ở bên cạnh như có điều suy nghĩ. Bà ta cầm điện thoại đặt ở sau lưng, cho dù không có nhìn màn hình nhưng vẫn có thể soạn tin nhắn thuần thục, đồng thời gửi đi chuẩn xác.
Bên kia.
Sau khi Triệu Như Mộng nhận được tin nhắn của mẹ, trước tiên là gọi điện thoại cho Lý Trạch Vũ.
"Người của tam đại thánh địa đã bị khống chế, bọn hắn đang gặp nguy hiểm, mẹ tôi bảo nên làm như thế nào sẽ do anh quyết định."
"Biết rồi."
Lý Trạch Vũ nói xong hai chữ thì cúp điện thoại.
Nhưng dù là cách điện thoại Triệu Như Mộng vẫn có thể cảm nhận được một luồng sát ý cực kỳ khủng bố tản ra trên người cái tên này!
Cùng lúc đó, biên giới Ngạc Châu.
Từng chiếc xe tải quân dụng khắc hoạ đầu hổ được lái ra cao tốc, mười mấy phút sau đã thuận lợi đi vào khu trực thuộc quân khu vùng ngoại thành.
"Tạch tạch tạch!"
Binh sĩ quân khu Ngạc Châu như lâm đại địch, hơn nghìn người đồng loạt chặn ở trước cổng chính, nhắm họng súng ngay quân đoàn Hổ Khiếu đang lần lượt xuống xe.
"Chúng bây thuộc quân khu nào? Vì sao tự ý vượt biên!" Một tên là sĩ quan đứng đầu cao giọng hỏi.
Trong đoàn sĩ binh quân đoàn Hổ Khiếu đông đảo đang chen chúc nhau, Trâu Hổ hất áo quân đoàn nhanh chân hướng tiến lên phía trước, vung tay lên: "Bao vây nơi này cho ông đây, một con ruồi cũng không được tha!”
"RõI"
"Cộc cộc cộc..."
Mấy vạn binh sĩ thuộc quân đoàn Hổ Khiếu phân chia một cách chỉnh tề,
bao vây toàn bộ quân khu Ngạc Châu.
Đây đều là chiến sĩ Mậu Biên dũng mãnh thiện chiến, há lại là binh sĩ quân
khu địa phương có thể so? Sĩ binh quân Ngạc Châu lập tức như lâm đại địch. . truyen bjyx
Toàn bộ quân khu bọn họ cộng lại cũng chỉ mới một hai vạn người, về mặt quân số rõ ràng đối phương đã thắng bọn họ, hơn nữa vũ khí người ta trang bị cũng tiên tiến hơn nhiều!
Cùng một thời gian.
Còn trong đại doanh quân khu Ngạc Châu, các đệ tử đạo môn vừa mới bị đuổi xuống xe.
"Tất cả đều ôm đầu ngồi xuống!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...