Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Tái Bắc, đại thảo nguyên.

“Trung Nhân, con nói với ta đêm nay sẽ khiến tam đại thánh địa biến mất, nhưng sao bây giờ đã là quá ba giờ mà chẳng có động tĩnh gì?”

Hách Liên Vô Tình thưởng thức trà thơm, mười mấy kì chủ ngồi nghiêm chỉnh ở hai bên.

Tả Trung Nhân đứng dậy ôm quyền nói bảo đảm sẽ không làm ngài phải thất vọng!”

“Sư phụ, ngài đừng nóng vội, đồ nhi

Nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của ông ta, Hách Liên Vô Tình khẽ mỉm cười, đáp: “Được, bổn tọa tin tưởng con, mong là con có thể làm cho bổn toạ hài lòng trước khi mặt trời mọc.”

“Xin sư phụ cứ yên tâm.” Tả Trung Nhân tiếp tục cam đoan.

Đúng lúc này, điện thoại của Yêu Gơ khẽ rung lên, thấy tin nhắn là do con gái gửi đến, bà ta đứng dậy xin phép Hách Liên Vô Tình: “Thánh Vương, thuộc hạ ra ngoài một chuyến.”

Không đợi Hách Liên Vô Tình trả lời, Tả Trung Nhân hỏi bóng gió: “Đã muộn thế này mà Yêu Cơ có định đi đâu?”

“Tôi đi đâu cần phải báo cáo với Tả kỳ chủ sao? Ông quản rộng quá nhỉ?” Yêu Cơ cười lạnh.


Trong Vô Tình Thần Cung, địa vị của bà ta là ngang hàng với Tả Trung Nhân, ngoại trừ Hách Liên Vô Tình, bà ta không cần nghe theo lệnh của bất cứ ai.

Tả Trung Nhân cười bâng quợ, nói: “Tôi chỉ tò mò thôi mà, không có ý gì khác, Yêu kỳ chủ chớ nên để trong lòng.”

'Thấy bầu không khí giữa hai người nồng nặc mùi thuốc súng, Hách Liên Vô Tình phất tay áo với Yêu Cơ, ý bảo bà ta có thể rời đi.

Yêu Cơ chắp tay hành lễ, tiếp đó ung dung ra khỏi lều.

Bên ngoài, Triệu Như Mộng đã đứng chờ trong gió rét được một hồi lâu. “Đi theo mẹ.”

Yêu Cơ vẫy vẫy tay.

Triệu Như Mộng rảo bước đuổi theo.

Hai người đi vòng qua mấy dãy lầu bạt, cuối cùng ra khỏi bộ lạc, đến bên một con sông.

“Tiểu tử kia nhận lời chưa?”


Yêu Cơ ân cần hỏi.

Triệu Như Mộng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu. “Có chuyện gì ư?”

'Yêu Cơ nhăn mày.

“Hắn muốn mẹ thay hắn làm một việc thì mới chịu đồng ý.”

Triệu Như Mộng ấp úng đáp.

Yêu Cơ trầm giọng: “Không phải mẹ đã dặn con rồi sao, chỉ cần hắn đồng ý, mẹ sẽ chấp nhận tất cả yêu cầu của hắn!”

Nghe vậy, trái tim Triệu Như Mộng giật thót lại, bỗng nhớ đến lúc Lý Trạch Vũ đưa ra yêu cầu “quá đáng” kia.

May mà đối phương nói đùa, bằng không, nhìn vào thái độ của mẹ, trăm phần trăm là không từ chối!

Bắc Cương, phủ Tổng quân của quân Hổ Khiếu.

Một chiếc máy bay trực thăng vững vàng hạ cánh giữa đêm đen, mười mấy quân nhân lập tức bao vây quanh nó.

“Đây là nơi trọng địa của quân khu, người ngoài không được tiếp cận!”

“Xin hãy rời khỏi đây ngay, bằng không sẽ bị bắn chết mà không cần luận

tội” Sĩ quan dẫn đầu nghiêm túc lên tiếng. “Cạch!” Cửa cabin mở ra, Lý Trạch Vũ một mình nhảy xuống. Sĩ quan dẫn đầu thấy đối phương cả gan nhảy xuống, lập tức phất tay lên. “Tạch tạch tạch!” Những người lính lao nhao chĩa họng súng nhắm vào Lý Trạch Vũ. “Tất cả đều bỏ súng xuống cho ông!” Chỉ thấy Trâu Hổ mặc áo khoác quân đội thong dong tiến lại đây. “Cộp!” Ông ta gõ đầu sĩ quan dẫn đầu rồi khiển trách: “Đây là thiếu soái, ánh mắt hằm hằm này của cậu là sao?” Thiếu soái? Các binh sĩ xung quanh lấy làm kinh hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui