Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Cùng với sự trỗi dậy của Khoa học kỹ thuật Vân Dương, Tuyên Thành từ một đô thị cấp ba ngày xưa đã trở thành đô thị đạt chuẩn cấp một.
Khi màn đêm buông xuống, xe cộ tấp nập, đèn neon lấp lánh lung linh. 'Tập đoàn Long Thịnh.
Dạo gần đây Lý Trạch Vũ khá rảnh việc trong quân đội, mỗi khi không bận gì sẽ rủ cháu gái đi dạo phố shopping.
Tuy ngoài miệng nói là thư giãn, nhưng thật ra chỉ có Diệp Khinh Nhu biết bản thân muốn xem người đàn ông kia liệu có tới nơi này hay không, để mình có thể “vô tình” gặp mặt hắn, cho dù chỉ được nhìn thoáng qua một cái cũng đã thoả mãn rồi.
“Ting!”
Cửa thang máy mở ra, Diệp Khinh Nhu bước vào trong.
Khi cửa thang máy sắp khép lại. một bàn tay đột nhiên thò vào, cánh cửa lại mở ra một lần nữa.
Một nhóm ba người gồm hai nam một nữ lục tục tiến vào.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Khinh Nhu khế nheo lại, bởi vì ba người trước mặt đều là người phương Tây.
Tập đoàn Long Thịnh không phải doanh nghiệp nhỏ, họ hợp tác với khá nhiều công tu nước ngoài, vì vậy cũng thường xuyên có người nước ngoài lui tới công ty.
Nhưng, hiện giờ đã là hơn bảy giờ tối, phần lớn nhân viên tan làm rồi. Sự cảnh giác đầy nhạy cảm khiến Diệp Khinh Nhu tin chắc rằng ba người nước ngoài trước mắt rất khả nghi.
Một lát sau, cửa thang máy mở ra, bốn người đều lên một tầng lầu.
Hai nam một nữ cố ý dừng bước để Diệp Khinh Nhu đi trước.
Vì không để đánh rắn động cỏ, Diệp Khinh Nhu lịch sự gật đầu cảm ơn bọn họ rồi một mình rời khỏi thang máy.
“Ting!”
Tiếng cửa thang máy khép lại vang lên.
Diệp Khinh Nhu mặc dù không quay người lại nhưng vẫn có thể nhận ra ba người kia cũng đã rời khỏi thang máy, chỉ là bọn họ không đi theo cô mà thôi.
Cô bước nhanh hơn nữa, đi đến văn phòng tổng giám đốc.
“Cô nhỏ!”
“Shhl”
Diệp Khinh Nhu lập tức đặt ngón trỏ lên đôi môi đỏ để ra ám hiệu.
Diệp Khuynh Thành nhận ra biểu cảm của cô nhỏ có chút bất thường, cô cũng phối hợp với đối phương, không dám lên tiếng.
“Két két!”
Diệp Khinh Nhu mở chốt an toàn của khẩu súng lục luôn mang bên người, dán người vào sau cánh cửa.
Một hồi sau. “Xoảng!” Cửa phòng làm việc bị người ta đá tung.
Diệp Khinh Nhu gần như lao ra từ sau cửa ngay lập tức, họng súng trên tay quả quyết nhằm thẳng ra bên ngoài cửa.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Tiếng súng vang lên, nhưng tất cả số đạn đều bắn trượt.
Diệp Khinh Nhu biết tình hình không ổn, nhưng chưa kịp rút lui thì một đôi chân dài đi giày cao gót đã xuất hiện.
“BụpI”
“Bịch!”
Diệp Khinh Nhu dính một chiêu ở bụng, loạng choạng lùi về phía sau.
Lúc này, người phụ nữ tóc vàng mắt xanh ở thang máy đã hiện ra như một bóng ma, chỉ trong chớp mắt đã tiến lại trước mặt Diệp Khinh Nhu.
“Bịch!"
Diệp Khinh Nhu hoàn toàn không kịp bóp có, cô bị người phụ nữ kia giáng một đòn nặng nề, khẩu súng ngắn trong tay cũng bị tuột mất.
“Cô nhỏ!” Lý Trạch Vũ lo lắng vô cùng, thét lên một tiếng. “Vù vùi”
Hai bóng người một trước một sau mở cửa sải bước vào trong, mục tiêu chính là Diệp Khuynh Thành.
Diệp Khinh Nhu ra một quyền ép người phụ nữ tóc vàng lùi lại, định qua cứu cháu gái, nhưng vì quá sốt ruột nên cô đã phớt lờ đòn tấn công của cô ả tóc vàng
đẳng sau.
“Rầm!”
Người phụ nữ tóc vàng lại giáng một đòn khủng khiếp lên người Diệp Khinh Nhu, khiến cô ấy bay ngược về phía sau, đập vào tường.
“Khu!”
Diệp Khinh Nhu phun ra một ngụm máu tươi, cô vội vàng cảnh cáo đối thủ: “Nếu các người dám làm tổn thương nó, Lý Trạch Vũ nhất định sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”
“Là Quân Đế sao? A...”
Gã đàn ông mũi lõ trong số đó tỏ vẻ khinh thường lồ lộ, “Chúng tôi sẽ giết hắn nhanh thôi!”
Trong lúc gã lên tiếng, tên đàn ông tóc xoăn còn lại cũng rục rịch ra tay, định bóp cổ Diệp Khuynh Thành.
“Láo xược!” Một giọng nói già nua tràn đầy vẻ phẫn nộ vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...