Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lập tức
ngừng tay, Hà Vân Phi đã chằng chịt vết thương, bên trong ánh mắt tràn đay vẻ hung ác.
“Làm sao? Không dám à?
Hà Vân Phỉ lạnh lùng cười một tiếng.
Anh ta nhớ cha mình đã từng dạy bảo, hung ác sợ lỗ mãng, lỗ mãng sợ liều mạng!
Thân phận của Lý Trạch Vũ cao hơn anh ta mấy cái đẳng cấp, dạng người này tự nhiên sẽ càng sợ chết hơn anh ta, cho nên chỉ cần bày ra thái độ ác hơn, đối phương tất nhiên sẽ bị mình hù dọa.
Kết quả đúng là như vậy!
“Ha ha ha…”
Nghĩ đến đây, Hà Vân Phỉ đắc ý nở nụ cười.
Thế nhưng một giây sau anh ta không cười nổi thành tiếng.
Lý Trạch Vũ phất phất tay, ra lệnh: “Sói Đen, cậu rời khỏi nơi này trước.”
“Đại đương gia…”
Sói Đen muốn nói gì đó, nhưng sau khỉ nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lý Trạch Vũ, anh ta lập tức hiểu ra.
Anh ta có thể cảm nhận được rất rõ ràng Lý Trạch Vũ đã động sát tâm, nhưng dù thế nào
thì trước kia nhà họ Hà cũng đã từng giúp anh ta, Lý Trạch Vũ bảo anh ta rời khỏi nơi này chính là vì không muốn khiến anh ta khó xử.
■’Cạch!1′
Cửa phòng bị một lần nữa khép lại.
Lý Trạch Vũ từng bước đi tới trước mặt Hà Vân Phi, dùng chân giẫm lên cổ của đối phương, ở trên cao nhìn xuống nói: “Nếu anh đã muốn chết như vậy, nếu tôi còn không thành toàn cho anh, thì người khác sẽ tưởng rằng ông đây sợ phiền phức mất.”
Giờ phút này, Hà Vân Phỉ chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng đang hạ xuống nhanh chóng, một cơn lạnh lẽo thấu xương thẩm thấu toàn thân anh ta.
Vẻ mặt hai người cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong dều thay đổi, bởi vì hai người bọn họ cảm nhận được một luồng sát khí kỉnh khủng trên người Lý Trạch Vũ.
Hai người nhìn nhau, nhìn thấy sự kỉnh hãi và khó hiểu trong mắt nhau.
Sát khí là một thứ không thể diễn tả và cũng không giải thích được, bình thường chỉ có những người chân chính bò ra từ trong đống người chết mới có được.
Không phải ba năm nay thiếu gia đi ngồi tù
sao?
■’Đừng, tha…”
“Ông đây thành toàn cho anh!”
“Ráng rắc!”
Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, dưới chân bỗng nhiên ra lực, cổ Hà Vân Phi bị đạp gãy bỏ mình ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lại lần nữa thay đổi sắc mặt.
Một đạp làm gãy cổ một người sống sờ sờ, sức mạnh vừa vặn không quá nhiều cũng không quá ít, bởi vậy có thể nhìn ra khả năng khống chế lực chân của Lý Trạch Vũ đã vô cùng thỏa đáng.
Chẳng lẽ thiếu gia thật sự là cao thủ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...