Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Hơn mấy chục nghìn người ở hiện trường nằm mơ cũng không ngờ được rằng cậu ấm từng nổi tiếng ăn chơi trác táng sẽ có ngày nhận được huân chương Tử Kinh danh giá.
Câu nói “Cầu cho nước Hạ đời đời phồn vinh, hưng thịnh, mong mỗi một người dân nước Hạ sẽ như rồng như hổ” lại càng thêm rung động lòng người.
Một cậu ấm sống trong nhung lụa lại có thể làm được tới nước này, từ cổ chí kim thật sự là có một không hai.
Lý Trạch Vũ!
Từ hôm nay trở đi, chắc chắn ba chữ này sẽ được đưa vào sách sử nước Hạ. “Nghe bảo hình như thằng nhóc này chưa có hôn phối đúng không?”
“Chắc vậy, chưa từng nghe nói tới.”
“Ai bảo không thế? Đồn răng đích thân ông cụ Lý đã bàn cho cậu ta một mối hôn sự rất tốt, đằng gái là tổng giám đốc công ty khoa học kỹ thuật Vân Dương đó, thấy không, chính là cô gái ngồi bên cạnh thằng nhóc nhà họ Lý kia kìa...”
Trong bữa tiệc, có rất nhiều ánh mắt quét qua quét lại, đánh giá Trần Thanh Tuyết. Đêm nay, ngoại trừ Lý Trạch Vũ, chắc hẳn cô chính là ngôi sao sáng nhất tại đây. Cũng ngay tối hôm ấy, nhà họ Trần ở Tuyên Thanh tức khác nổi lên như còn, tên tuổi được lan truyền khắp trời nam đất bắc.
Mặc dù trong nhà họ Trần không có ai theo nghiệp chính trị, nhưng đằng sau người ta có chỗ dựa vững chắc là nhà họ Lý, thế là đủ để tung hoành ngang dọc khắp nước Hạ rồi.
Sau khi biết Trần Thanh Tuyết là là vợ sắp cưới của Lý Trạch Vũ, mấy cậu ấm đang nhăm nhe cô tức khắc chặt đứt suy nghĩ đó trong đầu. Chồng sắp cười của người ta được nhận huân chương Tử Kinh đó, chỉ cần không phản bội đất nước thì dù có phạm phải tội lỗi tày trời thế nào cũng sẽ có quyền được đặc xá một lần.
Thế nên dù có cho họ thêm trăm lá gan nữa cũng chẳng đủ dũng khí đi trêu chọc Lý Trạch Vũ!
Sau bữa tiệc, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong tiễn Lý Viễn Sơn quay về nhà họ Lý, còn Lý Định Quốc chạy suốt đêm về Bắc Cương.
Dạo này nước Hùng cứ rục rịch không yên hoài, ông ấy phải mau quay về canh chừng mới được.
Đương lúc Lý Trạch Vũ chuẩn bị leo lên xe...
“Anh tính đi đâu?”
“Anh định đi đâu đấy?”
Hai giọng nữ dễ nghe vang lên gần như cùng lúc. Lý Trạch Vũ ngước mắt nhìn, Trần Thanh Tuyết và Diệp Khuynh Thành song song đi về phía này, mới nghĩ thôi là thấy nhức nhức cái đầu rồi.
“Đưa tôi về nhà.” Lúc Trần Thanh Tuyết nói còn khẽ liếc Diệp Khuynh Thành, cau mày.
Diệp Khuynh Thành cũng chẳng thèm nể nang, dịu dàng bảo: “Xe tôi hư rồi, anh có thể chở tôi về không?”
Thấy hai cô gái đưa ra cùng một vấn đề, mặt mày Lý Trạch Vũ bỗng chốc tái nhợt.
“Này... Ữm, hai người đó, lại đây!” Bỗng, Lý Trạch Vũ chỉ tay về phía hai quý bà trang điểm đậm, gọi một tiếng.
“Cậu Lý, cậu kêu bọn tôi hả?” Hai quý bà kia tức tốc ba chân bốn cẳng chạy tới, trên mặt hiện rõ vẻ không dám tin. Một trong số họ còn tưởng Lý Trạch Vũ nhìn trúng dung mạo của mình, cứ thế ưỡn eo liếc mắt đưa tình.
“Hai cô có xe không?” Xe?
“Có chứ, Porsche 911 phiên bản giới hạn đàng hoàng đó!” Quý bà đang ưỡn eo lảng lơ kia bỗng thốt lên.
“Chỉ có một chiếc thôi hả?”
“Cậu Lý muốn bao nhiêu chiếc? Tôi có thể nghĩ cách tìm tới cho cậu.”
Quý bà nịnh nọt đáp. Còn cách nào nữa đâu, ai bảo tuy tính tình của Lý Trạch Vũ cục súc, nhưng lại được ông trời ban cho gương mặt yêu nghiệt vô cùng, khiến
hai người bọn họ không thể nào chống cự lại nổi.
“Hai người đưa hai cô bạn của tôi về nhà giùm đi.” Lý Trạch Vũ chỉ Trần Thanh Tuyết và Diệp Khuynh Thành, nói.
“ð” “Hả..” Bốn người phụ nữ gần như bĩu môi cùng một lúc. “Ồ cái quỷ gì!” Lý Trạch Vũ lấy từ trong người ra một xấp tiền mệnh giá lớn, hào phóng nhét vào tay hai quý bà: “Tiền xe đây, nhớ là phải đưa hai người họ về
tới nhà an toàn đó!”
Dứt lời, hắn một mình leo lên xe, sau khi khởi động xe thì nhanh nhẹn nhấn chân ga, hiên ngang rời đi.
Thoạt nhìn cứ như đang chạy trốn vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...