Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
“Bốp!” Đúng lúc này, Hồ Nhất Phong trở tay, tung chưởng hạ gục hắn ta. “Hồ chưởng môn, ông có ý gì đây?”
Mặt mày La Thiệu Vân chợt biến sắc.
Hồ Nhất Phong bình thản đáp: “Ông không thấy cậu ta đau đớn tới phát điên luôn rồi hả? Tôi chỉ đang giúp cậu ta giải thoát thôi.”
Nghe vậy, La Thiệu Vân thật sự không tài nào phản bác nổi.
Hồ Nhất Phong lại liếc nhìn mọi người xung quanh, bảo: “Các vị, tôi đề nghị chúng ta hãy lập tức lên đường diệt trừ Vu giáo, tới lúc đó tiện thể ép buộc đám tặc tử kia giao thuốc giải cổ độc ra.”
“Ý kiến của Hồ chưởng môn rất hay!”
“Chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, chúng ta mau chóng xuất phát... Mọi người cũng nhiệt liệt hưởng ứng lời kêu gọi đó.
Thế nhưng, sau khi nhận ra suy nghĩ của đạo sĩ Vân Trung, đạo sĩ Thanh Phong lại ôm quyền nói lớn rằng: “Đạo môn của tôi còn chuyện quan trọng cần giải quyết, không đi theo được, mong các vị thông cảm.”
“A di đà phật, lão nạp cũng đi trước đây.”
Hòa thượng Đức Viễn cũng nhận được hiệu lệnh của hòa thượng Tố Nhân, không cho phép Thiền Lâm tự tham gia hoạt động diệt Vu lần này.
“Bổn tọa cần phải bế quan tu luyện, cũng không đi được, mời các vị cứ tự nhiên." Ngọc Phượng Hoàng bình tĩnh hạ lệnh đuổi khác.
Sư thái Diệt Tình nhẹ nhàng phẩy tay với đệ tử của mình, bảo: “Chúng ta cũng về thôi.”
Chỉ trong nháy mắt đã có bốn môn phái rút lui, ba trong số đó còn là thánh địa võ lâm, điều này dẫn tới thực lực của võ lâm chính đạo tức tốc giảm sút kha khá.
Nếu chỉ có các môn phái còn lại hợp tác với nhau, thú thật, họ chẳng có niềm tin đối phó được Vu giáo chút nào.
“Chưởng giáo Thanh Phong, Đức Viễn đại sư..."
La Thiệu Vân tức giận chất vấn: “Thân là tam đại thánh địa của võ lâm, sao. mấy người lại để mặc cho tà giáo tác quai tác quái?”
Ngọc Phượng Hoàng hiên ngang đáp lại: “Trước giờ bọn tôi vẫn luôn như thế, không cần giải thích với bất kỳ ai cả.”
“Mấy vị chưởng môn ở đây toàn là người võ công cái thế, hẳn có thể dễ dàng
diệt trừ Vụ giáo như trở bàn tay, Đạo môn sẽ không tham gia làm chỉ cho xấu mặt." Dứt lời, Đạo sĩ Thanh Phong tức khắc vung tay, dẫn chúng đệ tử rời đi.
Mới vài phút trôi qua thôi, đám đông vốn hơn nghìn người giờ chỉ còn lại tầm sáu, bảy trăm.
“Vu giáo đã làm nhiều việc ác, nhất định chúng ta phải thay trời hành đạo
Đúng lúc này, La Thiệu Vân ôm quyền thi lễ với mọi người, hùng hồn nói: “Nếu †am đại thánh địa không thèm quan tâm, chi bằng cứ để lão phu lo liệu là được.”
Hửm?
Trong mắt các chưởng môn còn lại thoáng hiện vẻ rối rắm. Nghe thì có vẻ ý của La Thiệu Vân là muốn mọi người tôn ông ta trở thành thủ lĩnh thì phải, thế nên trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy bất mãn.
Ông có phải minh chủ võ lâm đâu mà đòi bọn tôi phải nghe theo?!
“Nếu các vị cảm thấy La mỗ không hợp thì cũng có thể đề cử người khác, chỉ cần đặt mục tiêu diệt trừ tà giáo lên hàng đầu, vậy La mỗ sẽ ủng hộ hết mình.” “Đúng là tiêu chuẩn kép!” Bạch Tố Y không nhịn được mà cắt ngang: “Chẳng lẽ sư thúc của tôi lại không toàn tâm toàn ý phải đối phó tà giáo? Vậy sao mấy người còn khiến ngài cảm thấy nguội lạnh chứ?”
La Thiệu Vân xụ mặt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Đúng lúc này, Tiêu Dao cung nhận được tin cấp báo.
Chưởng môn Lệnh Hồ Bác phái Hoa Sơn đang kêu cứu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...