“Vù!" Lý Trạch Vũ đứng dậy một phát, trong nháy mắt đã tới trước mặt Nam Cung Thạc.
“Rầm rầm rấm” Chỉ nghe một tiếng đấm đá lanh lảnh, sau đó chính là tiếng kêu rên và tiếng cầu xin tha thứ vang lên.
“Giáo chủ, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.”
Có điều sau ba đấm hai đá, khóe mắt Đại hộ pháp đã nhanh chóng đen thui với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Lý Trạch Vũ từ trên cao nhìn xuống ông ta: “Cho ông thêm một cơ hội, nếu như còn không nói, vậy ông mãi mãi đừng nói nữa.”
Vừa nói xong, sát ý rét lạnh từ trên người hắn tỏa ra.
Nam Cung Thạc khẽ rùng mình, trong lòng có một trực giác nhắc nhở ông ta, lần này Lý Trạch Vũ thật sự muốn giết người.
“Tôi nói, tôi nói.” “Thật ra giáo chủ Vu giáo chúng tôi... vẫn còn trên cõi đời.”
“Nói nhảm, bản giáo chủ sống rất tốt, sao, ông muốn bản giáo chủ chết?” Lý Trạch Vũ cố ý giả ngốc.
Nam Cung Thạc lắc đầu nói: “Giáo chủ, tôi nói chính là giáo chủ thật sự của Vu giáo chúng tôi, Hướng Dương Thiên.”
Nghe vậy, Lý Trạch Vũ lập tức nheo mắt lại.
Lúc trước hắn đã từng phỏng đoán, Tư Mã tam nương cũng còn sống, như vậy tỷ lệ giáo chủ Hướng Dương Thiên này còn sống rất lớn.
Kết quả không ngoài dự đoán của hắn.
Nam Cung Thạc chép miệng nói: “Giáo chủ Hướng dặn dò chúng tôi mười lăm tháng này tụ tập với nhau, ông ấy muốn chính thức bắt đầu thực hành kế hoạch những năm gần đây.”
“Kế hoạch gì?” Lý Trạch Vũ hỏi.
Nam Cung Thạc lắc đầu tỏ vẻ bản thân cũng không biết, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Trạch Vũ thì lại bật thốt ra: “Tôi đoán giáo chủ Hướng muốn... muốn đoạt quyền.”
“Đoạt quyền gì?”
“Ui...” Cẩu Phú Quý bên cạnh hít sâu một hơi, khiếp sợ nói: “Không phải đoạt hoàng quyền chứ?”
Nam Cung Thạc nặng nề gật đầu.
“Cậu chủ, nếu quả thật như vậy, chúng ta nên lập tức thông báo cho lão gia, à không đúng, nên lập tức thông báo cho Long chủ.”
Vật Tương Vong nhắc nhở: “Như vậy cậu chủ sẽ lập công lớn.”
Lý Trạch Vũ không để lời này trong lòng mà hỏi Nam Cung Thạc: “Bây giờ Hướng Dương Thiên ở đâu?”
“Cái này tôi thật sự không biết.” Nam Cung Thạc rụt cổ lại, tội nghiệp bổ sung: “Cho dù cậu giết tôi, tôi cũng không biết giáo chủ Hướng ở đâu.”
“Reng reng reng... Nói tới đây, tiếng chuông điện thoại cao cấp trong túi ông †a vang lênh.
“Nhận”
“Vâng.” Nhận được mệnh lệnh, Nam Cung Thạc không dám nhúc nhích lúc này mới nơm nớp lo sợ lấy điện thoại ra, nhấn mở khóa rồi kết nối.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay
“Alô!” Ông ta lập tức khôi phục lại dáng vẻ cao cao tại thượng. “Nam Cung Thạc." Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ. “ồ, là phu nhân.” Trong nháy mắt Nam Cung Thạc yên tĩnh lại.
“Đến nhà họ Ninh một chuyến.”
Giọng điệu Tư Mã tam nương không thể nghỉ ngờ, nói xong trực tiếp cúp điện thoại.
Lý Trạch Vũ nghe rõ ràng nội dung trong điện thoại. Nhà họ Ninh?
Tư Mã tam nương và Ninh Mãn Thành lăn lộn cùng nhau, lúc này hắn đã hoài nghỉ nhà họ Ninh tám phần có vấn đề.
Bây giờ xem ra hắn đã nghĩ đúng.
“Giáo chủ, tôi...”
“Đi thôi, tôi đi chung với ông.”
Lý Trạch Vũ vẫy tay, dẫn đầu đi về phía cổng.
Do dự mãi, Nam Cung Thạc vẫn đứng dậy đi theo. Một nhóm bốn người lên chiếc Hồng Kỳ L5.
“Giáo chủ, công lực của tôi còn bị ngài phong bế, đợi lát nữa nếu như nhìn thấy phu nhân giáo chủ Hướng, bà ấy chắc chắn sẽ phát hiện khác thường.”
Nam Cung Thạc biểu đạt ý kiến của mình một cách uyển chuyển, mong Lý Trạch Vũ có thể giải phong ấn trên người ông ta.
“Bộp bộp bộp.” Thủ pháp của Lý Trạch Vũ vừa nhanh vừa thuần thục, chỉ điểm đại bảy tám lần, Nam Cung Thạc lập tức cảm thấy công lực của mình khôi phục.
Giờ phút này ông ta cảm thấy mình đã đứng lên rồi, lại được rồi.
Liếc nhìn Lý Trạch Vũ bên cạnh một cái, ông ta thầm nghĩ nếu như ông ta đánh lén, không biết có thể thành công hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...