Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Nói xong ông ta lập tức nhìn về phía đám người Kawasaki Ichiry: “Những tên người Nhật các người lại dám tính toán già đây, già đây tiên các người lên đường trước."
Ông ta vừa nói xong, A Thọ đã vung tay lên.
“Cộc cộc cộc...ˆ Các binh sĩ trực tiếp bóp cò với đám người Kawasaki Ichiryu.
“A a!"
“A..." Tiếng kêu rên vang lên.
Kawasaki Ichiryu nhanh chóng phản ứng và né tránh băng đạn.
Nhưng mà người ông ta mang tới thì không may mắn như thế, ngoại trừ bốn năm người có thân thủ khá tốt, những người khác đều bị bắn thành cái sàng.
Thấy một màn này, ánh mắt Tê Đông Lâm nhìn về phía Long Thanh Phong càng điên cuồng hơn: “Muốn bắt tôi? Long Tổ các người còn chưa đủ tư cách.”
“Khốn kiếp!” Long Thanh Phong tức giận đến mức râu dựng thẳng. Nhưng mà tức giận thì tức giận, bây giờ ông ấy vốn không có cách bắt Tề Đông Lâm, thậm chí ngay cả đoàn người mình mang tới cũng lâm vào tình thế
nguy hiểm.
“Sư phụ, bắt giặc bắt vua trước.” Long Thiên Quân ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở.
“Không thể!” Lúc này Long Thanh Phong từ chối. Bên cạnh Tề Đông Lâm đã được tầng tầng lớp lớp binh sĩ che chở, nếu bọn họ không thể bắt giữ được mục tiêu trước, như vậy hơn một trăm thành viên Long Tổ
bọn họ mang tới đều sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao lúc này Tê Đông Lâm đã tiến vào trạng thái điên cuồng, không có chuyện gì không làm được.
“T8 Đông Lâm, ông to gan lớn mật, cũng dám công khai tạo phản.” Một tiếng hét phẫn nộ vang lên.
Mọi người cùng nhìn lại, chỉ thấy một nam một nữ không kiêu ngạo không tự †¡ đi vào trong phủ.
Người Long Tổ rất tự giác nhường ra một lối đi nhỏ, để cho hai người đi lên phía trước.
Nhìn rõ gương mặt người đến, Tê Đông Lâm hơi giật mình, ngay sau đó cười ha ha: “Quả nhiên không nằm ngoài suy đoán của già đây, tiểu súc sinh nhà cậu
quả nhiên không chết.”
Vừa nói vừa trợn mắt nhìn về phía Long Thanh Phong, bất mãn nói: “Đều nói Long Tổ các người không a dua nịnh bợ, thì ra chính là một trò cười.”
“Khốn kiếp.” Long Thanh Phong do dự nói: “Long Tổ chỉ phục vụ cho quốc gia và người dân, mỗi một chuyện đã làm đều không thẹn với lương tâm.”
“Lão Long, chúng ta quen nhau cũng không phải một ngày hai ngày, hôm nay ông dám sờ lương tâm để nói không có bắt tay với tiểu súc sinh nhà họ Lý này để mưu hại tôi không?”
Gân xanh trên trán Tê Đông Lâm nổi lên, hiển nhiên đã ở ranh giới bùng nổ.
Long Thanh Phong lắc đầu và thở dài: “Lão Tề, nếu như ông có thể giữ vững tấm lòng son, sao người khác có thể tính toán ông chứ?”
Nghe vậy, Tê Đông Lâm vội nhíu mày.
Nếu như mình chống lại sức quyến rũ, biết từ chối, cho dù quyền thế nhà họ Lý lớn hơn thì có thể có cách gì với mình chứ?
Không thể không thừa nhận lời nói của Long Thanh Phong đã làm dao động sợi dây trong lòng ông ta...
Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, ông ta đã không còn đường lui.
Nghĩ vậy, Tê Đông Lâm trợn mắt nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ: “Đều tại tiểu súc sinh nhà cậu, nếu như không phải cậu giết con trai tôi, nhà họ Tề tôi sao lại đến tình cảnh hôm nay?”
“Mẹ nhà ông.” Lý Trạch Vũ cũng sẽ không nuông chiều người khác, hắn măng: “Lúc trước cha tôi xem con trai ông như anh em, con trai súc sinh nhà ông vậy mà âm thầm hạ độc thủ với cha tôi, lẽ nào ông ta không đáng chết?”
Tê Đông Lâm nuốt một ngụm nước bọt, nhất thời không có gì để phản bác. “Bây giờ ông đây cho ông một cơ hội, lập tức bó tay chịu trói, sau đó ngoan ngoãn về Hoàng Thành cùng ông Long đền tội, nếu không lát nữa ông sẽ không có cơ hội hối hận nữa.”
“Đền tội? Ha ha ha... Tê Đông Lâm giống như nghe được trò hề buồn cười nhất trên đời này, khinh thường nói: “Già đây làm thịt tiểu súc sinh nhà cậu trước.
“Thằng chó không biết sống chết.” Lý Trạch Vũ phất tay với hướng chín giờ trong phủ, giống như đang truyền lại tín hiệu nào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...