Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Kawasaki Ichiryu không hổ là đệ nhất cao thủ Hợp Khí Đạo, chỉ qua một chốc đã giao thủ với Nam Cung Thạc được hơn mười chiêu nhưng không hề có dấu hiệu thua trận.
Ngược lại, Nam Cung Thạc mới đầu chiếm thế thượng phong nhưng dần dần, dường như bị đối phương nhìn thấu chiêu thức, bị rơi xuống thế bất lợi.
“Bịch!”
Vừa mới đánh được mười mất chiêu, Kawasaki Ichiryu đã tìm ra cơ hội, xoay người đá cho Nam Cung Thạc phải lùi về sau vài bước.
“Vô sỉI"
Nam Cung Thạc phẫn nộ tột độ, lại tấn công đối thủ.
Kawasaki Ichiryu một lần nữa tận dụng thân pháp mạnh mẽ của mình để tránh, thanh katana trong tay cũng đồng thời lướt ngang qua chân đối phương; càn quét một cách bá đạo.
“Xoạt!"
Nam Cung Thạc lách mình sang một bên, tránh khỏi lưỡi dao, sau đó lăng không, in lại dấu giày cỡ bốn mươi hai lên mặt Kawasaki Ichiryu.
“Đồ ngu kia!” Kawasaki Ichiryu giận sôi máu.
Nam Cung Thạc chiếm ưu thế, không chịu buông tha, tiếp tục lăng không, tiện đà vung chân đá trúng Kawasaki Ichiryu.
“Bịch bịch!” “Xoẹt!”
Kawasaki Ichiryu hùng hổ lùi lại vài bước, một lần nữa vung đao lên chém liên tiếp mấy nhát.
Thấy đối thủ hầm hầm xông lên, Nam Cung Thạc không lùi mà còn sấn tới.
Thanh đao trong tay Kawasaki Ichiryu nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, dường như nó đang biến ra hàng loạt ảo ảnh tiếp nối nhau.
Nam Cung Thạc bất cẩn bị trúng một đao, cũng may phản xạ của ông ta đủ nhanh nhẹn, đánh một chưởng ép đối phương phải lùi lại.
“Vào vèol”
Đôi bên đồng thời ngừng chiến.
Kawasaki Ichiryu giơ thanh katana trong tay lên, làm tư thế của kẻ chiến thắng: “Đao pháp của lão phu từng tiêu diệt vô số cường giả, hôm nay ông sẽ trở thành vong hồn dưới đao của tôi!”
“Chỉ bằng tên nhãi nhà mi?”
Nam Cung Thạc thét một tiếng đinh tai, định nhào lên tiếp.
“Tiểu Naml”
Lý Trạch Vũ bỗng cất tiếng gọi.
Nghe vậy, Nam Cung Thạc dừng bước, không giấu nổi vẻ khó hiểu.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, để bổn giáo chủ lên cho.”
Lý Trạch Vũ thong thả cởi chiếc áo khoác dính đầy máu tươi xuống đất, chiếc áo sơ mi bên trong vốn có màu trắng tinh nhưng nhuốm màu đỏ máu từ lâu, cởi từng cái một.
Chẳng mấy chốc, vóc dáng vạm vỡ kia lộ ra trước mắt mọi người.
Ngay cả Nam Cung Thạc cũng phải sửng sốt, nhìn chằm chặp vào thân hình chỉ chít sẹo của Lý Trạch Vũ.
Cảnh này làm ông ta hết sức ngạc nhiên.
Dẫu sao bản lĩnh của Lý Trạch Vũ đã mạnh đến mức biến thái, Nam Cung Thạc thật sự không ngờ rằng trên đời này sẽ có người đả thương hắn thành ra thế này!
Kawasaki Ichiryu vẫn nheo mắt lại, nhíu mày thật chặt.
Chỉ có Ngân Hồ đứng ở một bên là hơi nhướn mày.
Cô nằm rõ từng vết thương trên người Lý Trạch Vũ, trên đó có vài chỗ là do chính cô để lại.
Nếu thiên tài không chịu nỗ lực thì cũng sẽ bị người thường vượt mặt. Cường giả, được sản sinh từ muôn vàn thử thách.
Ba năm trông không dài, nhưng với Lý Trạch Vũ thì nó chẳng khác nào cả một thế kỷ.
Những ngày đó, hắn luyện công thì cũng tiến hành lịch luyện. hắn từng khiêu chiến rất nhiều cường giả thuộc thế giới ngầm bên trời Tây, quanh quẩn giữa lằn ranh sinh tử vô số lần, từng bước chịu đựng để tôi luyện thành Quân Đế vô địch thiên hạt
“Đệ nhất cao thủ Hợp Khí Đạo?”
Lý Trạch Vũ nhếch mép cười lạnh, trên người toả ra khí thế hào hùng: “Quân Đế ở đây, chiến đi!”
Cái gì!
Nghe thấy hai từ “Quân Đế”, Kawasaki Ichiryu lập tức thay đổi sắc mặt, tỏ rõ sự kinh hãi: “Cậu... Cậu chính là Quân Đế?”
“Đúng vậy, anh ấy là Quân Đết” Ngân Hồ cất lời.
Kawasaki Ichiryu nghiêng đầu nhìn sang Ngân Hồ, cau mày nói: “Con đã sớm biết hắn là Quân Đế?”
Ngân Hồ cất lời.
Kawasaki Ichiryu nghiêng đầu nhìn sang Ngân Hồ, cau mày nói: “Con đã sớm biết hắn là Quân Đế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...