Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Hiroi Miya do dự. “Tướng chủ, thuộc hạ còn một cách!” Samuraiki mở miệng lần nữa. Hiroi Miya nhíu mày: “Mau nói.”
“Nước Hạ tới khiêu chiến chúng ta, chúng ta cũng có thể phái người khiêu chiến bọn họ như thế.”
Samuraiki trầm giọng nói: “Chỉ cần để Kawasaki Ichiryu ra tay, những võ giả nước Hạ kia chắc chắn sẽ thua, cho dù sau đó nước Hạ cũng không thể dùng chuyện này tới ẩn ý.”
Hai mắt Hiroi Miya lập tức tỏa sáng: “Biện pháp không tệ, chỉ là...” Nóng xong lông mày của hẳn ta nhíu lại.
Kawasaki Ichiryu cũng không phải người bình thường, người ta không chỉ là đệ nhất cao thủ Aikido, đồng thời trong tay còn nắm giữ số lượng lớn quỹ đen.
Cho dù tướng chủ như hắn ta cũng chưa chắc có thể sai sử đả động người ta. Giống như nhìn ra sự lo lắng của Hiroi Miya, Samuraiki cười ha ha nói: “Tướng
chủ không cần lo lắng, Kawasaki Ichiryu sẽ ra tay, bởi vì đệ tử đắc ý nhất của ông †a chết rồi.”
“Đúng vậy, sao bản tướng chủ không nghĩ tới.” Mắt Hiroi Miya lần nữa lóe sáng.
Đệ tử đắc ý nhất của Koizumi này bị giết, trên mặt Kawasaki Ichiryu âm u, ông †a chắc chắn phải tìm lại vị trí này.
“Bẩm báo tướng chủ...” Một người đàn ông vội chạy vào. “Tướng chủ, hội trưởng Tano bọn họ... bọn họ chết rồi.” “Xảy ra chuyện gì?” Tất cả mọi người ở đây đều trừng lớn hai mắt.
Người đàn ông kia quỳ trên mặt đất bẩm báo: “Võ giả nước Hạ và hội trưởng Tano trước khi so tài đã đặt cược...”
Nghe xong mọi thứ, Hiroi Miya càng tức giận hơn. Giết người của họ trên đất của họ, quả thật khinh người quá đáng.
“Mau liên lạc với Kawasaki Ichiryu, bảo ông ta cho dù như thế nào cũng phải diệt trừ hết đám võ giả nước Hạ kia.”
Giọng điệu Hiroi Miya chắc nịch. Cùng lúc đó.
Võ quan Ida máu chảy thành sông, trong miệng Lý Trạch Vũ máu me khắp người ngậm một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.
Chưởng môn các phái tụ tập một chỗ, mặt mũi ai nấy đều hoảng sợ.
Mấy phút trước, Lý Trạch Vũ đã giết chết hơn hai mươi mấy cường giả cầm đao và vũ khí bằng tay không mà không hề bị thương.
Vô địch thiên hạ, đúng là vô địch thiên hạ. Chưởng môn các phái càng nhận biết sâu sắc hơn về Lý Trạch Vũ. Chỉ có Nam Cung Thạc không cảm thấy bất ngờ bao nhiêu.
Bởi vì trong đây, chỉ một mình ông ta thật sự lĩnh giáo qua sự khủng bố của Lý Trạch Vũ.
Bạch Tố Y ân cần nói: “Sư thúc, chúng ta mau đi thôi.”
Yoshikawa Tomirou cũng đi tới: “Đại đương gia, tôi đã sắp xếp xong đội thuyền ở đường thủy, bây giờ tôi sẽ đưa ngài đi.”
Mặc dù đoàn võ giả nước Hạ và đoàn võ giả nước Nhật có ước hẹn phía trước, nhưng mà quản phủ sẽ không thừa nhận ván cược này.
Giết người thì phải đền tội, ở bất cứ nước nào đều như thế.
Đặc biệt là đoàn người Lý Trạch Vũ khiến nước Nhật mất hết mặt mũi, quan phủ càng không thể ngồi nhìn mặc kệ.
“Tomirou, cậu dẫn bọn họ đi trước.” Lý Trạch Vũ bình tĩnh dặn dò.
'Yoshikawa Tomirou khẽ giật mình: “Đại đương gia, lẽ nào anh không định rời đi?”
Lý Trạch Vũ đáp lại một cách nhẹ nhàng: “Tôi còn chuyện khác.”
“Sư thúc, ngài không đi tôi cũng không đi.” Giọng điệu Bạch Tố Y kiên định. Đoàn người sư thái Diệt Tình cũng vây quanh.
“Lý minh chủ, muốn đi thì cùng đi.”
“Lý minh chủ, chúng tôi tuyệt đối không phải hạng người ham sống sợ chết, sao có thể để một mình ngài ở lại.”
Mọi người còn tưởng Lý Trạch Vũ muốn ở lại ngăn cản phía sau cho bọn họ nên trong lúc nhất thời cảm động đến rơi nước mắt.
“Các người yên tâm đi, chỉ cần tôi muốn đi, trên thế giới này không ai có thể giữ tôi lại.”
Giọng nói Lý Trạch Vũ rất bình tĩnh, lại hiện rõ sự ngang ngược.
Yoshikawa Tomirou rất tán thành: “Điểm này tôi tuyệt đối tin tưởng Đại đương gia.”
“Nhưng mà...” “Không có nhưng mà.” Bạch Tố Y còn muốn nói gì thì đã bị Lý Trạch Vũ ngắt lời.
“Nghe lời, cô đi cùng mọi người trước đi, lát nữa lại tới Tiêu Dao cung tìm cô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...