Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Bất kể nói thế nào thì Lý Trạch Vũ tốt xấu gì cũng đại cổ đông của công ty, mặc dù tổ trưởng tổ bảo vệ cũng là lãnh đạo, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là một bảo vệ.
Nghĩ đến đây, Trần Thanh Tuyết vốn định đổi giọng, nhưng mà...
"Bảo vệ cũng được!" Lý Trạch Vũ phấn khởi nói: "Công việc nhẹ nhàng lại đơn giản, mà hiện tại tôi mới hai mươi mốt tuổi, ít đi bốn mươi năm đường vòng so với người khác!"
Tròng mắt của Trần Thanh Tuyết sắp rơi xuống mặt đất, nhắc lại hỏi: "Anh thật sự muốn đến tổ bảo vệ nhậm chức?"
Lý Trạch Vũ cười he he nói: "Đúng, ý tôi đã quyết, ai cũng đừng hòng khuyên tôi."
Thấy dáng vẻ hắn không giống như đang nói đùa, Trần Thanh Tuyết thoáng chốc nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.
"Còn có chuyện gì khác không? Nếu như không có thì tôi giới thiệu một người với cô."
Lý Trạch Vũ thu hồi vẻ đùa cợt.
"Ai?" Vẻ mặt Trần Thanh Tuyết tràn đây nghỉ ngờ. "Cô chờ một chút."
Lý Trạch Vũ nói rồi đi ra khỏi văn phòng.
Một lát sau, Myhill cung cung kính kính đi theo phía sau hắn trở về.
"Cô biết ông ta không?" Lý Trạch Vũ chỉ vào Myhill hỏi.
Myhill lập tức sửa sang lại đồ vest của mình một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn qua trông khá tự hào.
Cho dù Trần Thanh Tuyết hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nghiêm túc đánh giá Myhill vài lần, cuối cùng chậm rãi lắc đầu nói: "Không biết!"
"Bộp!"
Vừa dứt lời, Lý Trạch Vũ thưởng cho Myhill một hạt dẻ, tức giận nói: 'Không phải ông nói mình rất nổi danh sao? Giới tài chính toàn thế giới không có ai là không biết ông, dám lừa gạt ông đây à!"
Lúc đầu hắn tính giả bộ một chút trước mặt Trân Thanh Tuyết, không ngờ đến thời khắc mấu chốt lại như xe bị tuột xích.
Lý Trạch Vũ nổi giận, hận không thể ném luôn Myhill qua cửa sổ ra bên ngoài.
"Đại đương gia bớt giận."
Myhill âm thầm rùng mình một cái, nhíu mày nhìn về phía Trần Thanh Tuyết, dùng tiếng quốc ngữ nước Hạ lưu loát nói: "Tổng giám đốc Trần, làm phiền cô bật máy tính lên tra một chút về Thần tài chính, sau đó cô sẽ biết thân phận của tôi."
Thần tài chính?
Vẻ mặt của Trân Thanh Tuyết thay đổi trong nháy mắt: "Ông là quý ngài Myhill?"
"Không thể giả được!"
Sự tự tin của Myhill lại trở về.
Trong giới tài chính toàn cầu có hai vĩ nhân, một người là Laffitte tiếng tăm lừng lẫy, được mệnh danh là bàn tay vàng ở phố Wall, một vị khác chính là Thần tài chính Myhill!
Trần Thanh Tuyết vẫn không thể tin được, cô ngay lập tức lấy máy tính ra để tra cứu thông tin liên quan đến "Thần tài chính" này.
Nhìn vào bức ảnh trên máy tính, so sánh với người đàn ông da trắng trước mặt này một chút.
Không thể nói giống, chỉ có thể nói giống nhau như đúc!
Trân Thanh Tuyết thay đổi vẻ lạnh lùng trước đó và nói xin lỗi: "Ngài Myhill, rất xin lỗi vì vừa rồi không thể nhận ra là ngài."
Myhill xua tay, cười nhạt nói: "Tổng giám đốc Trần quá lời rồi.
"Khu khụ."
Một bên Lý Trạch Vũ ở bên cạnh cảm thấy mình bị phớt lờ, vì vậy hắn hăng giọng một cái.
"Myhill, hiện tại tôi là đại cổ đông của công ty này, nếu như ông khiến tôi thua lỗ tiền, vậy thì tôi không ngại ném ông đến hầm cầu ngâm ba ngày ba đêm đâu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...