Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Nghĩ đến đây hắn không nhịn được mà cười toe toét, tự nhiên mà ngậm một điếu thuốc.
Rít... phù...
Cùng lúc đó.
Trần Thanh Dao đang nằm ở trên giường lăn đi lộn lại vẫn không ngủ được, vì thế mặc quần áo ngủ rón rén ra khỏi phòng, sau đó đi tới phòng của Trần Thanh
Tuyết.
"Cốc cốc cốc."
Trần Thanh Tuyết đang định đi tắm còn cho rằng là Lý Trạch Vũ tới, lúc mở cửa còn có chút lo lắng, thế những nhìn thấy bên ngoài là em gái thì không khỏi có chút thất vọng.
"Chị!"
Trần Thanh Dao không biết phải làm sao nói: "Giường ở căn phòng em hơi cứng, em ngủ không quen, em có thể ngủ cùng chị không?"
"Hả?"
Trần Thanh Tuyết ngẩn người.
Nếu là bình thường thì cô sẽ không từ chối, nhưng đêm nay có chút đặc biệt. "Không được sao ạ?”
Con ngươi Trần Thanh Dao chuyển động.
"Được chứ."
Vì không muốn em gái nghĩ nhiều, Trân Thanh Tuyết đã gật đầu đồng ý. "Yeahl"
Trần Thanh Dao không nói hai lời đã lao thẳng vào nằm lên giường: 'Oa, anh rể thiên vị quá, giường của chị thoải mái hơn giường của em nhiều."
Cô nhóc này hoàn toàn không biết, chiếc giường này không phải dễ ngủ như thế đâu!
Trần Thanh Tuyết cầm quần áo ngủ của mình nói: "Vậy em ngủ ở bên này đi, chị sang phòng em ngủ."
"Chị không ngủ cùng em sao?”
Trần Thanh Dao ngạc nhiên hỏi.
"Thôi đi, em ồn ào như thế, chị thích yên tĩnh hơn."
Trân Thanh Tuyết tùy tiện kiếm một cái cớ, hơi chột dạ rời đi. "Cạch!" Cừa phòng khép lại.
Trần Thanh Dao cũng không nghĩ nhiều, tắt đèn đi ngủ.
Còn Trần Thanh Tuyết thì đến ngủ ở căn phòng mà ban đầu Trần Thanh Dao ngủ, đi thẳng vào nhà tắm tắm rửa.
Ở trên tầng.
Lý Trạch Vũ hút liên tiếp hai điếu thuốc, đợi mãi mà không thấy Trần Thanh Tuyết đi lên.
Quả nhiên phụ nữ da mặt mỏng, có lẽ là cảm thấy xấu hổ.
Vẫn nên là đàn ông chủ động vậy!
Suy nghĩ vừa thoáng qua, người này đã đi dép ra khỏi phòng, nghênh ngang đi xuống tầng, quen thuộc đi vào một căn phòng.
"Cạch cạch!" Đóng cửa lại, bên trong căn phòng tối đen.
Trần Thanh Dao nằm trên giường đang định mở miệng gọi "chị", lại đột nhiên phát hiện miệng mình đã bị thứ mềm mại nào đó bịt lại.
Cô đang muốn đẩy người trước mặt ra, nhưng hai tay đã bị ấn chặt xuống. Trong phút chốc, đầu cô gái trống rỗng, hô hấp cũng cũng trở nên dồn dập. Ở phía bên kia.
Trần Thanh Tuyết tắm xong đi đi lại lại trong phòng, thầm nghĩ rốt cuộc có nên đi lên tầng hay không.
Suy nghĩ chốc lát, vẫn không thể từ chối được sự mê hoặc kia.
Cô mở cửa cẩn thận dè dặt đi lên tầng, đi đường cũng không dám phát ra âm thanh, sợ bị em gái phát hiện, giống như là một kẻ làm chuyện xấu vậy.
Một lát sau.
Trần Thanh Tuyết gõ cửa mấy lần vẫn không có ai trả lời, vì thế đẩy cửa đi vào, lúc này mới nhận ra trong phòng không có ai.
"Người đâu? Đi đâu rồi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...