Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Ngọc Phượng Hoàng cũng gật đầu nói: "Sư đệ của bản cung chính là ân nhân cứu mạng của các vị!"
"A di đà phật, vị tăng đồng ý." Hòa thượng Tố Nhân cũng bày tỏ thái độ.
Ba người hiểu rõ trong lòng, cực kỳ ăn ý đẩy công lao lên người Lý Trạch Vũ, lấy chuyện này để các phái võ lâm nợ hắn một nhân tình.
"Phái Tuyết Sơn của tôi chấp nhận ân tình này của Lý lão đệ, nếu có ngày nào đó Lý lão đệ cần đến phái Tuyết Sơn của tôi, cần phải vượt lửa qua sông, Tống mỗ cũng không nhăn mặt!"
Tống Thành Công là người đầu tiên tỏ thái độ.
Sư thái Diệt Tình cho Tề Tiên Nhi một ánh mắt, người sau cũng ngầm hiểu.
"Phái Nga Mi chúng tôi cũng vậy, sau này nếu Lý thiếu hiệp có như cầu, đệ tử phái Nga Mi chúng tôi tuyệt đối không từ chối!"
Tề Tiên Nhi cao giọng tỏ thái độ.
"Phái Hoa Sơn chúng tôi cũng thừa nhận ân tình này của Lý thiếu hiệp!" "Phái Không Động chúng tôi cũng thừa..."
Các đại phái liên tục tỏ thái độ.
Lúc này Cẩu Phú Quý mới hài lòng gật đầu, hắn lập tức khoát tay áo nói: "Các vị yên tâm, thiếu gia của chúng tôi đang trên đường tới..."
Hắn còn chưa dứt lời, tiếng cánh quạt ở xa xa truyền đến.
Mọi người đều nghe tiếng nhìn qua, chỉ thấy có một chiếc máy bay trực thăng trên cao đang đến gần.
Một lát sau.
Máy bay trực thăng vững vàng đáp xuống, Lý Trạch Vũ nhanh nhẹn nhảy xuống, hắn lững thững đi về phía mọi người.
"Thiếu gia!"
"Sư đệ!"
"Sư thúc tổ!"
"Lý thiếu hiệp..."
Rất nhiều người quen lên tiếng chào hỏi.
Có thể khiến nhiều người kính trọng như vậy, Lý Trạch Vũ được xưng là người đứng đầu võ lâm hiện nay!
"Thấy tất cả mọi người đều không sao, Lý mỗ cũng có thể yên tâm." Lý Trạch Vũ chắp tay hành lễ với mọi người.
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đồng thời đi đến bên cạnh hắn. "Thiếu gia, biểu hiện vừa rồi của bọn em thế nào?”
Vật Tương Vong hỏi nhỏ.
Hai người vừa nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giành công lao thay Lý Trạch Vũ, thật ra bọn họ đã âm thầm kết nối điện thoại với Lý Trạch Vũ.
Vậy nên cuộc đối thoại của bọn họ với mọi người trước đó, Lý Trạch Vũ cũng nghe được rõ ràng qua điện thoại.
"Biểu hiện không tồi, trở về giới thiệu cho hai cậu hai cô em." Lý Trạch Vũ vui lòng khen một câu. Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhe vậy thì mắt sáng lên.
Bọn họ sắp thóat khỏi kiếp độc thân hơn hai mươi năm, kích động đến mức muốn nói to thiếu gia vạn tuế!
"Khụ khụ, cái đó...
Lý Trạch Vũ liếc mọi người xung quanh, hắn giả ngu nói: "Nếu mọi người đã không sao, tại sao còn không đi mà ở đây làm gì?"
"Lý lão đệt"
Tống Thành Công lê cơ thể yếu ớt đi tới, ông ta cười khổ nói: "Chúng tôi trúng nhuyễn cân tán."
"Nhuyễn cân tán?"
Lý Trạch Vũ mở to hai mắt, hắn ra vẻ phẫn nộ nói: "Những tàn dư đó của Vu giáo thật sự đáng chết, vậy mà dám dùng trò đê tiện đó với mọi người!"
"Lý lão đệ, trước hết chúng ta tạm thời không nói đến chuyện này."
'Tống Thành Công uyển chuyển nói: "Cẩu thiếu hiệp vừa nói em có cách giải độc này giúp bọn anh, không biết là thật hay giả?"
Mọi người nghe vậy đều chờ mong nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ. Lý Trạch Vũ liếc Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong, sau đó hắn nhíu mày: "Tống lão ca, có thể giải được nhuyễn cân tán này, thế nhưng... Rất khó, khó như lên trời!"
"Lý thiếu hiệp, chỉ cần cậu có thể giải được nhuyễn cân tán trên người chúng tôi, phái Hoa Sơn chúng tôi mãi mãi không quên ân tình này của Lý thiếu hiệp!"
"Đúng vậy Lý thiếu hiệp, cậu nhất định phải giúp chúng tôi..." Người của các đại phái đều tỏ thái độ.
"Bây giờ mọi người cần đến thiếu gia nhà chúng tôi, đương nhiên sẽ nói những lời hay hol"
Vật Tương Vong hừ một tiếng, gã nói tiếp: "Đến khi sau này thiếu gia chúng tôi thật sự cần mấy người giúp đỡ, ai biết mấy người có trở mặt không!"
Cẩu Phú Quý liếc nhìn mọi người xung quanh.
"Mấy người đừng chỉ vẽ ra những chiếc bánh lớn, chẳng bằng bày ra cái gì thực tế một chút..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...