Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Thái độ của Phùng Thương đã rất rõ ràng, có quan hệ mật thiết với Lý Trạch Vũ.
Không ai trong phòng hội nghị dám đứng lên làm chim đầu súng, cho dù là mấy vị cổ đông cùng một đám với Lưu Phong đều không dám lên tiếng.
"Đội trưởng Phùng, vừa rồi là do tôi vô tình trật tay, không có ai đánh tôi cải"
Nữ cổ đông nơm nớp lo sợ mở miệng.
Ngay khi những lời này được nói ra, Lưu Phong đã hét lên với cô với vẻ hoài nghỉ: "Chu Lệ, con mẹ nó cô điên rồi hả?"
"Ông Lưu, khi nói chuyện xin ông chú ý một chút, vừa nấy tôi vô tình bị trật tay, không liên quan gì với người khác cả."
Chu Lệ quăng ra một ánh mắt chán ghét.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được phòng pháp vụ đang hướng về Lý Trạch Vũ, mà có thể lộ ra loại đồ như thẻ Kim Long' đại diện cho thân phận tôn quý đã đủ để chứng minh người ta có lai lịch rất lớn.
Chính ông muốn chết thì đừng có mà kéo theo bà đây!
Dưới ánh mắt của mọi người, Lưu Phong vô cùng không cam lòng bị người của phòng pháp vụ dẫn đi.
Chu Lệ và hai vị cổ đông khác cũng xám xịt rời đi.
So sánh với Lưu Phong thì chí ít bọn họ không cần ăn cơm quốc gia, mà bán cổ phần cho Lý Trạch Vũ chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Dù sao ai cũng có thể dự liệu được kết cục của khoa học kỹ thuật Vân Dương, lúc này bán cổ phần ra ngoài tương đương với việc kịp thời cắt lỗ.
Bên trong văn phòng tổng giám đốc.
Trần Thanh Tuyết phức tạp nhìn Lý Trạch Vũ, nếu như không phải vừa rồi có hành động phía sau thì phong ba mâu thuẫn nội bộ không biết làm như thế nào mới lắng xuống được.
Chỉ là...
Vừa nghĩ tới Lý Trạch Vũ đánh mông mình, cô lại rất muốn báo thù!
"Chị, chị ngàn vạn lần phải bình tĩnh một chút, chúng ta không đấu lại anh rể đâu."
Trân Thanh Dao thấp giọng nhắc nhở.
"Em ngậm miệng!" Trần Thanh Tuyết ôm hận lườm cô một cái.
Cô nhóc chết tiệt không có chút cốt khí nào!
Hôm qua khi bị đánh còn trái một câu, phải một câu tên khốn, hôm nay thì cứ anh rể ơi anh rể à ngọt xớt vậy đó.
"Chị à....
"Em đi ra ngoài trước đi, chị muốn nói chuyện riêng với hắn một chút."
Trân Thanh Tuyết ngắt lời nói.
Hắn này tự nhiên là chỉ Lý Trạch Vũ đang ngồi ở trên ghế sofa hít mây nhả khói kia, Trần Thanh Dao liếc mắt nhìn hai người bọn họ một chút rồi lập tức ngượng ngùng rời khỏi văn phòng.
"Cạch!" Cánh cửa bị khép lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...