Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

"Con đàn bà lẳng lơ, bà không dọa được Thánh Nữ này đâu."

Bạch Tố Y bình tĩnh thản nhiên cười nói: "Sư thúc tổ của chúng tôi chắc chắn sẽ nhổ tận gốc Vu Giáo các bà, đến lúc đó sẽ đem con đàn bà như bà bằm thành

ngàn mảnh."

Thập Tam Nương cười khinh thường: "Sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung? Chẳng lẽ là cái tên Lý Trạch Vũ kia à?"

"Hừ, bà biết là tốt rồi."

Trong đầu Bạch Tố Y hiện lên một bóng hình, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng phấn khích.

"Hahaha..."

Thập Tam Nương khinh thường cười to: "Nếu như không có gì bất ngờ, thì sư thúc tổ của các cô đã trên đường đến hoàng tuyền rồi."

Cái gì? Con ngươi xinh đẹp của Bạch Tố Y co lạ, thốt lên: "Ý bà là gì?" "Cô điếc à? Tôi nói sư thúc tổ của các cô, có lẽ đã chết rồi." Thập Tam Nương nhắc lại một lần nữa.

Không thể nào.

Bạch Tố Y không tin.

Dù sao thì ngay cả sư phụ của cô ấy, Ngọc Phương Hoàng cũng còn không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ, trên đời này còn ai có thể giết được hắn?


Chẳng lẽ...

Chỉ còn có một khả năng, đó là Đại hộ pháp của Vu Giáo đã ra tay!

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Tố Y không khỏi hoảng hốt. Cùng lúc đó.

Một chiếc tàu tuần dương lục địa xuất hiện ở ngọn núi nào đó ở ngoại ô Khâm Châu.

"Chính là ở đây."

Vật Tương Vong đang ngồi ở ghế phó lái hô lên.

Cẩu Phú Quý lập tức đạp chân ga.

Ngay sau đó Tam Đại Túc Lão của Thánh Địa lần lượt xuống xe. "Ọe...

Đại sư Tố Nhân say xe, vừa xuống đã bắt đầu không ngừng nôn mửa. Đạo sĩ Vân Trung khẽ lắc đầu, trong đôi mắt toàn là sự khinh bỉ.

Đường đường là cường giả Thiên Nhân Cảnh, thế mà lại say xe, nói ra cũng thật mất mặt.

Vật Tương Vong chắc chắn đây chính là vị trí mà Lý Trạch Vũ đã cung cấp, nhưng xung quanh đều là vách núi, ngoài đoàn người của bọn họ ra thì chẳng thấy bóng dáng của ai cả.

"Dùng cái này đi."

Cẩu Phú Quý lấy từ trên xe ra một thiết bị.

"Đây là gì vậy?”

"Là dụng cụ điều tra.Jenny đưa cho tôi, thiết bị công nghệ cao có thể dò ra được nhịp tim đập của con người."

Cẩu Phú Qúy vừa mở máy vừa nói. "Rẹt rẹt rẹt..."

Thiết bị lập tức phát ra âm thanh cảnh báo, màn hình thiết bị hiện lên mấy trăm chấm sáng.

"Kỳ lạ, màn hình hiển thị cho thấy ở đây có mấy trăm người, nhưng..." Cẩu Phú Quý nói đến đây thì vẻ mặt cứng ngắc lại.

Vật Tương Vong cũng đưa mắt nhìn mặt đất.

Người ở dưới lòng đất.

Ngọc Phượng Hoàng đã kiểm tra kỹ xung quanh, lập tức nhận ra gốc cổ thụ này không bình thường.


"Âm!"

Ngọc Phượng Hoàng đánh một chưởng, thân cây nứt ra một khe hở.

Đạo sĩ Vân Trung lại gần nhìn qua, ngạc nhiên nói: "Đây chính là mắt trận của Kỳ Môn độn giáp, để tôi giải."

Nói xong ông duỗi tay vào trong, ở bên trong đảo loạn một phen.

“Ầm ầm ầm.."

'Trên mặt đất, cửa vào chầm chậm xuất hiện.

"Vào thôi."

Ngọc Phương Hoàng xung phong lên trước.

Đạo sĩ Vân Trung theo sát phía sau.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đưa mắt nhìn nhau, lần lượt nhảy vào. "A di đà phật!"

Đại sư Tố Nhân lau miệng, là người cuối cùng nhảy vào trong.

"Lý Trạch Vũ chắc chắn đã chết, nếu như các cô cũng muốn theo hắn ta xuống hoàng tuyền, thì tôi cũng có thể hoàn thành tâm nguyện cho các cô."

Giọng nói châm chọc của Thập Tam Nương vang lên. "Vèo vèo vèo..."

"Bổn tọa sẽ đưa bà xuống hoàng tuyền trước."


Ngọc Phượng Hoàng đánh ra một chưởng.

Mặc dù thực lực Thập Tam Nương không yếu, nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ có người đánh lén mình phía sau lưng, thật sự bị đánh trúng một chưởng.

"Sư phụ!"

"Cung chủ..."

Đám người Bạch Tố Y vô cùng vui mừng.

"Vừa rồi mụ nào lắm miệng nói thiếu gia của chúng ta chết chắc rồi thế?" "Là ai? Có gan thì đứng ra cho tôi."

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong giận dữ hỏi.

"Là bà ta!"

Tê Tiên Nhi giơ tay chỉ vào Thập Tam Nương.

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong gần như đồng thời vọt tới.

"Đồ đàn bà đê tiện, xem tôi có đánh chết bà không?”

"Buông người phụ nữ đó ra, để tôi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui