Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Hòa thượng Tố Nhân gần như bật thốt lên hỏi.
Ngọc Phượng Hoàng cũng mở to hai mắt tò mò.
Đạo sĩ Vân Trung cười ha ha, nói: “Bởi vì sư đệ đã nói... Nó chính là vô địch thiên hại”
Vô địch thiên hạ!
Bốn chữ này ngay lập tức khiến sắc mặt Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân biến đổi.
“Ngọc Phượng Hoàng bà mau nghĩ thử đi, dựa vào sức lực của chúng ta thì hoàn toàn không có tác dụng trước mặt sư đệ, hơn nữa sư đệ còn âm thầm tiết lộ cho tôi biết, đến cả ba sư phụ của chúng ta cũng đều không phải đối thủ của nó!”
Hả...
Nghe xong lời này, mặc dù hòa thượng Tố Nhân tứ đại giai không* cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi.
*Tứ đại giai không: thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật).
Ngọc Phượng Hoàng kích động hỏi: “Ý của ông là, mặc dù Hách Liên vô tình còn sống nhưng chỉ cần có sư đệ ở đây thì hẳn ta gần như không thể gây ra nổi sóng to gió lớn gì?”
“Phải!”
Đạo sĩ Vân Trung tỏ rõ ý của mình chính là như vậy.
Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân nhìn nhau, đều đồng ý với suy nghĩ của đạo sĩ Vân Trung.
Mấy chục năm trước, sư phụ của bọn họ đã đạt đến đỉnh cao của võ thuật rồi, nhiều thập niên trôi qua, năng lực của bọn họ e là đã sớm đạt đến cảnh giới trong
truyền thuyết.
Nếu đúng như đạo sĩ Vân Trung nói thì ba sư phụ của bọn họ đều không phải đối thủ của Lý Trạch Vũ, thế thì người này quả thực là vô địch thiên hạ!
Cần gì phải sợ Hách Liên vô tình nữa?
Đạo sĩ Vân Trung duỗi người, thuận miệng hỏi: “Đã lâu không rời núi, lão đạo tôi chuẩn bị đi xuống nhân gian một chuyến, mấy người có muốn đi cùng không?”
“Bổn cung cũng có ý này!”
“A di đà phật, lão nạp đã lâu không ra ngoài, cũng nên đi một chuyến!” Ngọc Phượng Hoàng và hòa thượng Tố Nhân rất ăn ý nhau.
“VWèo vèo vèo...”
Ba người gần như lóe lên cùng lúc.
Một lát sau, trên hồ nhân tạo xuất hiện ba người cưỡi sóng, rất giống mấy kiểu khinh công đi trên nước” trong phim điện ảnh.
Nếu cảnh tượng này mà bị người thường nhìn thấy thì chắc chắn sẽ cho rằng mình đang nằm mơ!
Trưa hôm đó. Lý Trạch Vũ đưa Trần Thanh Tuyết về tới Tuyên Thành, ngay sau đó lại lao nhanh đến Hoàng Thành, đến nhà cũng không kịp vào đã trực tiếp tới phủ Long Chủ.
'Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình đã đứng chờ từ lâu. Xoạch!
Trong miệng ngậm điếu thuốc, Lý Trạch Vũ mở miệng nói: “Tìm tôi gấp như vậy là có việc gì?”
Ninh Trạch Bình lấy ra một tập văn kiện đặt lên bàn, ngay sau đó đẩy tới trước mặt hắn: “Cậu mau xem cái này đi!”
Lý Trạch Vũ nhíu mày, tò mò mở túi văn kiện.
Bên trong là hai mươi mấy tư liệu chỉ tiết về thông tin cá nhân, mỗi người làm một nghề khác nhau, bao quát rất nhiều lĩnh vực đa dạng, điểm chung duy nhất là bọn họ đều không phải người thường.
“Thành viên của Vu giáo?”
Lý Trạch Vũ hỏi một câu.
'Tô Cẩn Hoa lắc đầu, nói: “Căn cứ vào khẩu cung của Tần Chấn thì số thành viên của Vu giáo không quá ba mươi người!”
Hả?
Lý Trạch Vũ xoay chuyển ánh mắt, hỏi tiếp nói: “Đó đều là rối trẻ con do Vu giáo huấn luyện sao?”
“Cậu biết rối trẻ con?”
'Tô Cẩn Hoa có hơi bất ngờ nhưng nghĩ lại thì tin tức tro tàn của Vu giáo lại cháy chính là do Lý Trạch Vũ điều tra ra, đối phương có thể biết cũng không có gì kỳ quái.
“Bây giờ Vu giáo đã luyện được bao nhiêu con rối trẻ con thì trước mắt không thể biết hết được, mặc dù Tần Chấn là giáo chủ của Vu giáo thì cũng chỉ biết một phần của tảng băng nổi mà thôi!”
Vẻ mặt của Tô Cẩn Hoa rất nghiêm túc.
Vu giáo âm thầm thâu tóm thế lực, mọi dấu hiệu đều cho thấy mục đích chính cuối cùng của bọn chúng là cướp lấy toàn bộ quyền lực!
Lão thật sự không dám tưởng tượng, nếu quyền lực rơi vào tay một tà giáo thì tương lai nước Hạ có phải sẽ biến thành địa ngục nhân gian hay không!
“Long chủ, thủ phụ đại nhân, hôm nay hai người tìm tôi tới là có mục đích gì?”
Lý Trạch Vũ đã đoán được nhưng lại lựa chọn giả ngu giả ngơ.
Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình nhìn nhau gật đầu.
Ninh Trạch Bình trịnh trọng mở miệng nói: “Chúng tôi hy vọng cậu có thể điều tra rõ xem rốt cuộc Vu giáo đang có bao nhiêu rối trẻ con, tốt nhất là bắt được tên đại hộ pháp kia!”
“Các người đánh giá tôi cũng cao quá nhỉ?”
Lý Trạch Vũ tỏ vẻ 'các người đừng nói đùa”, nghiền ngẫm nói: “Vu giáo đứng đầu tà giáo mười mấy năm trước, cao thủ dưới trướng bọn họ rất đông, nếu tôi mà đi chọc vào họ thì chẳng khác nào đang đi tìm đường chết?”
“Không, cậu nhất định có thể làm được!”
Tô Cẩn Hoa nói rất chắc chắn.
“Chỉ cần cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ này, chúng tôi sẽ trao tặng cho cậu “huân chương Tử Kinh” vinh dự nhất nước Hạ...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...