Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Lý Trạch Vũ nhếch mép cười.

Tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn!

Mặc dù nhà họ Tần hơi thua kém nhà họ Lý đang như mặt trời ban trưa nhưng bọn họ cũng là một trong số sáu gia tộc

lớn ở Hoàng Thành.

Tần Hạo Nhiên vốn có thù oán với hắn, đương nhiên gã sẽ tính kế hãm hại hắn.

Vả lại, Lý Trạch Vũ có thể đoán ra rằng âm mưu của Tần Hạo Nhiên có lẽ còn nhận được sự ủng hộ từ trưởng bố nhà họ Tần!

Chung quy lại, nếu hai nhà Diệp - Lý khai chiến với nhau thì nhà họ Tần và ba gia tộc lớn còn lại sẽ trở thành ngư ông đắc lợi.

"Em họ, bây giờ cậu có thể thả tôi chưa? Tôi thề, tôi sẽ đích thân tới tạ tội với hai cụ. Khi ấy dù bị đánh mắng ra sao

thì tôi cũng xịn chịu tất!"

Nhìn vẻ mặt đáng sợ của Lý Trạch Vũ, Lý Tu bỗng cảm thấy không rét mà run.

Anh ta thực sự không dám đối mặt với Lý Trạch Vũ một giây phút nào, thà rằng quay về nhà họ Lý nhận tội xin chịu

phạt còn hơn.


Dẫu sao thế hệ người đi trước rất hay niệm tình cũ, dù thế nào thì Lý Viễn Sơn cũng tha cho cha con họ một mạng thôi!

"Đến xin tội trước mặt ông tôi? Cha con nhà anh xứng hả?"

Lý Trạch Vũ cười lạnh, ngay sau đó hô lớn: "Lấy ra đây!"

Nếu Lý Tu chỉ đơn thuần là giở trò với hắn, niệm tình cảm lớn lên cùng nhau từ bé và cùng chảy chung huyết mạch nhà

họ Lý, có lẽ hắn sẽ tha mạng cho đối phương.

Song, người này trăm triệu lần đừng nên ăn cây táo rào cây sung! Vậy nên...

Cha con bọn họ phải chết!

"Xoạch!"

Sói Đen nhanh chóng tìm được một cây đại đao dài chừng một mét, hỏi: "Đại đương gia, hay là để tôi làm? Giết thứ súc sinh này sẽ làm xúc phạm tới địa vị của cậu!"

Lý Trạch Vũ lắc đầu, đáp: "Người nhà họ Lý phạm sai lầm, chỉ có người nhà họ Lý mới có quyền xử tội!"

Nói đến nước này, Sói Đen không nói thêm nữa, dâng thanh đao bằng cả hai tay.


"Em họ, mày muốn làm gì? Mày không thể giết tao, chúng †a có chung dòng máu..."

"Phực!"

Lý Trạch Vũ không cho Lý Tu cơ hội nói tiếp, hắn vung tay chém xuống...

Một cái đầu người đầm đìa máu chảy rơi xuống mặt đất! Không lâu trước đó, Lý Tu còn đang ảo tưởng đến viễn cảnh tốt đẹp khi bản thân sẽ trở thành gia chủ, anh ta nghĩ kiểu

gì cũng không ngờ giờ khắc này mình sẽ phải chết

Đến chết vẫn không nhắm mắt!

"Tôi sẽ đưa cha anh tới gặp anh nhanh thôi, anh yên tâm lên đường đi!"

Lý Trạch Vũ đích thân nhặt chiếc đầu người lên, lấy tay vuốt mắt Lý Tu.

Cảnh tượng này có chút rợn người.

Yết hầu Cẩu Phú Quý hơi chuyển động, thì thầm: "Tương Vong, ba năm không gặp, thiếu gia hoàn toàn thay đổi rồi!"

"Cậu đang nói nhảm gì đấy?"

Vật Tương Vong liếc nhìn đối phương.

Ngày trước, Lý Trạch Vũ là kẻ không dám giết một con gà, thậm chí nhìn thấy máu còn choáng váng khó chịu, vậy mà hôm nay lại tự mình ra tay chém đầu người khác!

Ba năm qua thiếu gia đã nếm trải những gì?

Câu hỏi này quẩn quanh trong đầu hai người Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong một thời gian dài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận