Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Trong Đạo Môn có một hòn đảo nhân tạo.

Đạo sĩ Thanh Phong đi thuyền nhỏ một mình lên đảo, cúi đầu chào: "Thanh Phong xin gặp hai vị sư tổ!"

"Có chuyện gì?" Một giọng nói vô cùng uy nghiêm phát ra từ nhà gỗ.

Đạo sĩ Thanh Phong cung kính nói: "Bẩm sư tổ, Thanh Phong có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

Nghe được mấy chữ "chuyện quan trọng”, hai lão giả tuổi xế chiều nhún người chợt xuất hiện trong sân.

Một vị là đạo sĩ Bạch Vũ nhậm chức chưởng giáo của Đạo Môn còn một vị khác là đạo sĩ Vân Trung nhậm chức tiền chưởng giáo.

Đạo sĩ Vân Trung ung dung nhàn nhã mở miệng nói: "Nói đi, là chuyện gì?" "Bẩm sư tổ, sư tổ Vô Trần có thể còn sống..." "Xoạt!"

Đạo sĩ Thanh Phong vừa dứt lời, đột nhiên sắc mặt của đạo sĩ Vân Trung thay đổi: "Thằng nhóc này, con xác định mình không nói đùa đấy chứ?"

"Sư tổ, sao đệ tử dám nói đùa với ngài chuyện này!"

Đạo sĩ Thanh Phong nghiêm túc, ngay sau đó ông ấy rủ rỉ nói ra suy nghĩ của mình.


Sau khi nghe xong, trên mặt của đạo sĩ Vân Trung không che giấu được vẻ kích động: "Mau, đi mời thằng nhóc kia đến đây cho ta. Không, lão phu phải tự đi gặp cậu tai"

"Sư phụ, ngài đừng kích động!"

Đạo sĩ Bạch Vũ nhẹ giọng trấn an: "Thanh Phong cũng chỉ là nghi ngờ, thực ra chuyện này vẫn chưa được xác nhận, hơn nữa...Nếu như sư tổ thật sự còn sống, vậy vì sao ngài ấy không trở về Đạo Môn?”

"Con nói là...

Đôi mắt già nua của đạo sĩ Vân Trung mở to, chợt trong lòng nghĩ đến một khả năng.

Đạo sĩ Vô Trần còn sống nhưng cũng không thể bất cứ ai biết tin tức ông ấy còn sống!

"Chuyện này nhất thiết không được để lộ ra ngoài, hơn nữa..."

Đạo sĩ Vân Trung không được nghỉ ngờ nói: "Bí mật liên hệ với hòa thượng Tố Nhân ở Thiền Lâm tự và Ngọc Phượng Hoàng ở Tiêu Dao Cung."

"Sư tổ, ngài muốn thảo luận với bọn họ?" Đạo sĩ Thanh Phong nhíu mày.


Đạo sĩ Vân Trung gật đầu thừa nhận.

"Sư tổ, đệ tử cảm thấy chuyện này tốt nhất không nên để cho quá nhiều người biết."

Đạo sĩ Thanh Phong chuyển đề tài nói: 'Đợi đại hội võ đạo kết thúc, con sẽ đích thân đưa Lý Trạch Vũ đến gặp ngài, chờ chúng ta làm rõ chuyện này rồi lập

kế hoạch cũng không muộn!"

Đạo sĩ Bạch Vũ cảm thấy có lý, không khỏi phụ họa theo: "Sư phụ, đệ tử đồng ý với lời giải thích của Thanh Phong."

Do dự chốc lát, đạo sĩ Trung Vân yên lặng gật đầu, nói: "Vậy được, chuyện này giao cho con đi làm!"

"Đệ tử tuân theo dặn dò của sư tổ." Đạo sĩ Thanh Phong cúi đầu tạm biệt.

Đưa mắt nhìn ông ấy lên thuyền rời đi, đạo sĩ Bạch Vũ khẽ cau mày, hỏi: "Sư phụ, tại sao năm đó sư tổ Vô Trần lại vô cớ biến mất?"

Nghe thế, ánh mắt của đạo sĩ Vân Trung trở nên sâu thẳm.

"Theo truyền thuyết, trong chốn võ lâm có một môn võ bị thất truyền, sau khi luyện thành có thể trở thành thần tiên đất, tên là Ngự Long thần công."

"Vốn dĩ đây là một truyền thuyết nhưng kể đến chục năm trước đột nhiên tin tức lan truyền khắp chốn giang hồ, Ngự Long thần công xuất hiện tại Ngọc Môn Quan của Thạch Thiên Lâu."

"Tin tức này lập tức gây ra một trận gió tanh mưa máu trong giang hồ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui