Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

"Chuyện này tôi cũng không biết, bởi vì chưa có người nào vượt ải thành công cải"

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ nhíu mày: "Vượt ải thất bại thì sẽ có hậu quả gì?" "Chết!"

Mộc Hằng Sinh giải thích: 'Bên trong Thiên Quan có rất nhiều cơ quan, nếu vượt ải thất bại thì người tham gia vượt ải chắc chắn sẽ chết!"

Chậc!

Lý Trạch Vũ không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như thế, hắn không kiềm lòng được mà hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Cung Nghê Thường cũng thay đổi.

Vừa mở miệng đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết, người phụ nữ này cũng không phải người tốt lành gì!

"Xin nhận ý tốt của Cung tiểu thư, đợi ngày nào đó đầu óc tôi có vấn đề nhất định sẽ tới đảo Thiên Đường thăm hỏi."

Lời nói này của Lý Trạch Vũ làm Cung Nghê Thường dở khóc dở cười.

"Được rồi, bây giờ tôi hỏi lần cuối, còn ai muốn động tới Tề Tiên Nhi thì dũng cảm bước lên một bước đi!" Lý Trạch Vũ cao giọng hỏi.

Người của các môn phái lớn tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhất thời do dự không dám quyết định, cuối cùng bọn họ nhìn về phía Tam đại thánh địa và Đạo môn.

Còn Tiêu Dao Cung thì bọn họ không thể trông cậy được rồi.


Lý Trạch Vũ là cấp bậc sư thúc tổ, những người thuộc phe của Bạch Tố Y chắc chắn sẽ nghe lời hắn.

Trương Bách Khâm không cảm lòng rời đi như vậy nhưng anh ta lại e sợ sự mạnh mẽ của Lý Trạch Vũ, vì vậy anh ta đẩy vấn đề khó khăn này cho hòa thượng Giác Trí.

"A di đà Phật!"

Hoà thượng Giác Trí niệm phật hiệu rồi chắp tay trước ngực và nói: "Lý thí chủ, Tề thí chủ là tàn dư của tà giáo, tại sao cậu lại chấp mê bất ngộ như thế?"

Ông đây thích như thế, con lừa trọc nhà ông quản được sao?

Lý Trạch Vũ rất muốn trả lời như vậy nhưng hắn không muốn trở thành kẻ địch của cả võ lâm.

Không phải hắn sợ mà là điều đó không đáng!

Nói gì đi nữa hẳn cũng là sư thúc tổ của Tiêu Dao Cung, cho nên phải suy nghĩ vì hoàn cảnh của Tiêu Dao Cung.

"Khụ khụ."

Lý Trạch Vũ hắng giọng rồi nói: "Tê Tiên Nhi không phải tàn dư của Vu giáo, thật ra cô ấy cũng bị đám tàn dư của Vu giáo hại mà thôi!"

"Không sao, đồ đệ của tôi là người bị hại, không phải là tàn dư của Vu giáo!" Sư thái Diệt Tình cũng phụ hoạ theo.


Hòa thượng Giác Trí im lặng vài giây rồi nói: "Lão nạp xin hỏi Lý thí chủ và sư thái Diệt Tình một câu, nếu Tề Tiên Nhi làm ra việc gây nguy hiểm cho người dân trong thiên hạ thì ai là người gánh vác hậu quả?”

"Một mình ông đây sẽ chịu trách nhiệm!" Lý Trạch Vũ lập tức bày tỏ thái độ.

'Tề Tiên Nhi cảm động không nói nên lời, tóm lại một câu, cho dù bây giờ Lý Trạch Vũ bảo cô ta đi chết, có lẽ cô ta sẽ đồng ý không chút do dự.

"Bổn tọa cũng sẽ chịu trách nhiệm!" Sư thái Diệt Tình cũng trả lời không chút do dự.

Thái độ và câu trả lời của hai người là các môn phái lớn rất hài lòng.

Hoà thượng Giác Trí gật đầu và nói: "Nếu đã như vậy chúng ta không nên làm khó Tề thí chủ nữa, mọi người nghĩ sao?”

"Dù sao cũng đã có người ra mặt đảm bảo, bọn tôi cũng không còn gì để nói, nhưng mà..."

Trương Bách Khâm quái gở nói: "Chắc chắn là Tê Tiên Nhi biết rất nhiều tàn dư còn sót lại của Vu giáo, nếu cô ta thật lòng bỏ ác theo thiện thì phải nói hết sự thật ra, không được giấu giếm!"

"Ừ, Trương thí chủ nói có lý!"

"Đúng, cô ta phải nói cặn kẽ về tàn dư của Vu giáo mới được!"

"Như vậy chúng ta mới có thể tiêu diệt sạch sẽ những kẻ tàn dư của tà giáo..."

Mọi người nhốn nháo.

Trương Bách Khâm thầm cười lạnh, anh ta biết Lý Trạch Vũ rất quan tâm Tê Tiên Nhi cho nên anh ta sẽ không để đối phương được như ý.

"Con mẹ nói” Lý Trạch Vũ cầm trường kiếm, bước từng bước về phái Trương Bách Khâm.

"Nếu hôm nay không đánh cậu một trận, ông đây không mang họ Lý..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui