Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Nhìn mình trong gương, Tân Chấn có thể thấy rõ một khuôn mặt dữ tợn, nét mặt già nua.
Từ khoảnh khắc nước Thần Tam tháo chạy, ông ta đã biết nhà họ Tân hoàn toàn xong rồi, dù cho ông ta không cam tâm đi nữa thì cũng phải tiếp nhận sự thật này!
Lý do đến giờ phút này ông ta vẫn chưa chạy khỏi đây, là bởi vì ông ta còn đang chờ tin tức của Trần Huyền.
"Ầm" Phòng làm việc của tư lệnh quân khu bị thứ gì đó tông vỡ.
Tân Chấn nhìn kỹ lại, liền thấy Trần Huyền hấp hối năm trên mặt đất!
"Điện chủ, hän ta không giữ chữ tí Trần Huyền mở miệng, còn chưa dứt lời đã mất đi hơi thở.
Ngay sau đó, một bóng người nhìn rất bất cần đời xuất hiện trước mặt ông ta!
Lý Trạch Vũ!
Thấy cảnh tượng này, dù có là người ngu xuẩn đi nữa cũng có thể đoán được Trần Huyền đã thua.
"Ha ha ha..."
Tân Chấn tự giễu: "Lão đây coi thường cậu rồi, người trong thiên hạ cũng coi thường cậu, Lý Trạch Vũ, cậu thật đúng là tên yêu quái mười triệu năm khó gặp!"
"Nguyên soái Tân khen sai rồi."
"Soạt”"
Trong lúc nói chuyện, Lý Trạch Vũ đốt một điếu thuốc, tự tiện ngồi xuống ghế sa lon.
Tân Chấn từ trên cao nhìn xuống đối phương, trầm giọng nói: "Bây giờ cậu tới đây với mục đích bắt lão đây, hay là giết lão?"
Lý Trạch Vũ hời hợt nói: "Cũng còn tùy, cụ thể phải xem ông thế nào đãi"
"Ha ha hai"
Tân Chấn lại cười nói: "Bất kể thế nào, bây giờ tôi vẫn đang là Nguyên soái của quân Thiên Long, nếu cậu mà giết tôi thì có thể chạy khỏi đây không?”
"Chắc ông cũng đoán được chứng cứ mình thông đồng với nước Thần Tam đã rơi vào tay tôi, dù bây giờ tôi có làm thịt ông thì nhiều nhất cũng chỉ bị phía trên trách phạt mấy câu!"
"Cho nên, ông không cần nói nhảm kiểu đó nữa."
Lý Trạch Vũ rít một hơi thuốc lá, tiếp tục nói: "Bây giờ tôi hỏi, ông đáp, vậy thì ông sẽ có thể chịu ít đau khổ da thịt một chút."
"Cậu có tự tin mình có thể giết được tôi?" Tân Chấn có chút khinh thường hỏi ngược lại.
"Có phải ông đang cậy vào mấy trăm cân thuốc nổ được chôn giấu dưới tòa nhà này không? Chỉ cần ông nhẹ nhàng ấn chốt mở điện là có thể lấy mạng đổi mạng với tôi?"
Nhìn dáng vẻ ung dung thản nhiên của Lý Trạch Vũ, sắc mặt Tân Chấn đột nhiên tái mét.
Ngay thời điểm biết kế hoạch của mình thất bại, ông ta đã sai người xuống hầm ngầm chôn ba trăm cân thuốc nổ. Nói mỹ miều thì là đặt để mai phục quân đặt, nhưng thực ra là để đối phó Lý Trạch Vũ.
Nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ như đối phương đã biết chuyện này, hơn nữa nếu không ngoài ý muốn, ông ta sẽ không có cách dùng tới những thứ thuốc nổ kia.
"Cả thế giới này còn ai am hiểu về lĩnh vực súng đạn hơn tôi chứ!"
"Cho nên đời này, tôi sẽ có thể chết bằng vô số cách, chỉ duy nhất không chết dưới tay súng đạn!"
Giọng Lý Trạch Vũ không lớn, nhưng lại có vẻ hết sức tự tin.
Tân Chấn nheo mắt lại, trâm giọng bày tỏ: "Ngồi xuống nói chuyện đi!"
Lý Trạch Vũ làm động tác 'Mời'.
Lần này Tân Chấn không phản đối nữa, rất tự nhiên ngồi đối diện hẳn.
"Đại hộ pháp Nam Cung Thạc của Vu Giáo đang ở đâu?"
"Cũng đừng hỏi lại hay nói nhảm nữa, ông chỉ được trả lời chứ không được đặt câu hỏi!"
Lý Trạch Vũ không quên cảnh cáo.
Mặt Tân Chấn tràn đầy vẻ hoảng sợ, hoàn toàn không biết đối phương biết mình giấu giếm thân phận băng cách nào!
Ông ta liếc nhìn Trần Huyền đã chết, thầm nghĩ tám phần là do người này bán đứng mình!
"Nếu cậu đã biết ta là điện chủ Vu Giáo, vậy cậu có hứng thú hợp tác cùng chúng ta hay không?”
"Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập Vu Giáo, tôi đảm bảo cậu có thể ngồi lên vị trí đứng đầu một điện!"
Tân Chấn đưa ra một đề nghị. "Hửm?”
Lý Trạch Vũ đảo mắt, lập tức nói: "Gia nhập Vu Giáo có ích lợi gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...