Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Lý Trạch Vũ một mình một ngựa đi tới đại bản doanh nước Thần Tam, hơn nữa còn tuyên bố chủ tướng Chachai phải cút ra nghênh tiếp. Chuyện này đã không thể dùng 'Dũng cảm gan dại để hình dung hắn, mà dùng 'Gan to bằng trời' có lẽ thích hợp hơn.
Nhưng Chachai biết được tin tức này cũng không thẹn quá hóa giận, ngược lại ông ta càng hưng phấn lạ thường.
Bởi vì sáu chữ 'Bắt giặc phải bắt vua trước' đã hiện ra trong đầu ông ta!
Chỉ cần bắt được chủ tướng Lý Trạch Vũ, ông ta tin rằng mình có thể thay đổi cục diện hiện tại trong nháy mắt!
"Thật là to gan, còn dám ra vẻ hống hách trước mặt bản tướng, người đâu, ~ "
Chachai hăm hở nói: "Bắt thằng nhóc con không biết sống chết kia lại, nhớ, nhất định phải bät sống!"
"Đoàng đoàng đoàng..."
Ngay lúc đó, mấy người lính bỗng bay vào, ngã xuống đất kêu rên liên tục.
Mọi người ngước nhìn lên, chỉ thấy một thanh niên ung dung thong thả đi vào, nhưng trên người hắn có một khí thế rất kinh khủng, dọa cho mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Mày chính là Lý Trạch Vũ?"
Chachai tiện tay rút súng lục ra nhắm vào đối phương, ông ta nhếch mép cười lạnh: "Khả năng cũng không tệ nhỉ? Nhưng mà mày cảm thấy là quả đấm của mình nhanh hơn,
hay là đạn của tướng quân đây nhanh hơn?"
"Xa quá mười bước, đạn nhanh hơn, trong vòng mười bước, đấm nhanh hơn."
Lý Trạch Vũ giễu cợt nhìn về phía đối phương.
Hả?
Chachai bắt đầu quan sát khoảng cách đôi bên. Một bước, hai bước... Nhìn tiếp nhìn tiếp... "Vèo!"
Một bóng dáng xẹt qua trong mắt mọi người. "Ai ui!"
Ngay sau đó là một một tiếng hét thảm phát ra từ miệng Chachai.
Ngước nhìn lên, chỉ thấy một giây trước Lý Trạch Vũ vẫn còn ở trước cửa doanh trại, thế mà chẳng biết lúc nào hắn đã xuất hiện trước mặt Chachai, mà cả hai tay ông ta đã bị hẳn khóa lại chỉ bằng 1 tay.
"Thằng nhóc xấu xa, mày lại dám giở trò lừa bịp!"
Chachai cố nén đau đớn để quát lên.
Vừa rồi ông ta đã xác nhận khoảng cách giữa mình và Lý Trạch Vũ vượt quá mười bước, chưa từng nghĩ tới chuyện hắn sẽ đánh lén.
Thật sự là quá ghê tởm!
"Ầm!"
Lý Trạch Vũ đoạt lấy súng lục, nện thật mạnh lên đầu Chachai: "Ông còn lải nhải nữa, có tin ông đây cho một phát súng bản chết ông hay không."
"Nếu mày dám giết tao thì đừng nghĩ đến chuyện sống sót rời đi."
Chachai đang âm thầm đánh cuộc răng Lý Trạch Vũ không dám giết ông ta.
Thế nhưng tâm tư của Lý Đại đương gia đâu phải thứ người khác có thể đoán ra được.
"Đùng đùng đùng đùng!"
Lý Trạch Vũ bắn liên tiếp bốn phát súng, làm bị thương hết tứ chỉ Chachai.
"Dừng tay!"
"Không được làm tướng quân Chachai bị thương!"
“Mau dừng tay..."
Haru cầm đầu mọi người, lần lượt rút súng lục ra.
Lý Trạch Vũ vẫn thản nhiên không sợ, hắn cười ha hả: "Chachai, nếu như bây giờ tôi đánh chết ông, ông cảm thấy ai sẽ thay thế mình?"
Hử?
Chachai vốn vẫn đang kêu rên lập tức im miệng, trong mắt ông ta dần xuất hiện một chút sợ hãi.
Nếu như đây là thời bình, người nước Hạ mà dám giết một đại tướng của nước Thần Tam như ông ta thì nhất định hai nước sẽ xảy ra chiến tranh.
Nhưng bây giờ hai nước vốn đang đánh nhau rồi mà!
Nói cho cùng, nếu như hai nước có đàm phán hòa bình sau chuyện này, thì cái chết của ông ta tối đa chỉ được coi là hy sinh oanh liệt.
Nếu nói đơn giản thì là ba chữ: chết vô ích!
Mà vị trí của ông ta sẽ lập tức có một tên cấp dưới trước. kia thay thết
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...