Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Nước Hạ, rất nhiều người thức trằng đêm, đều chú ý đến tình hình chiến sự ở Tây Cương.
Phủ Long chủ.
Long chủ Tô Cẩn Hoa và trợ thủ đắc lực Ninh Trạch Bình đều có quầng thâm ở mắt, vẻ mặt hai người có vẻ nghiêm trọng.
Cuối cùng khi trời sáng, có tin tức từ Tây Cương truyền về.
Phòng tuyến Tây Cương được bảo vệ, đại quân nước Thần Tam chết hơn mười vạn người!
Vẻ mặt nghiêm túc của Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình cuối cùng cũng thả lỏng, hai người đồng thời thở phào.
"Lão Tô, ông không nhìn lầm thăng nhóc kial"
Ninh Trạch Bình giơ ngón tay cái lên, lần này ông thật sự khâm phục ánh mắt của đối phương.
Tô Cẩn Hoa cười khổ, lão nói: "Thẳng thản mà nói, thật ra hết thảy đều nhờ lão Lý và lão Diệp!"
Mặc dù lão cũng hy vọng Lý Trạch Vũ có thể mang đến một bất ngờ, nhưng nếu không phải Lý Viễn Sơn và Diệp Trung Đường đồng thời khuyên bảo, lão cũng không dám đặt hết hy vọng vào Lý Trạch Vũ.
"Vẫn là ánh mắt của hai ông cụ tinh tường!"
Ninh Trạch Bình khâm phục từ trong đáy lòng, ông nói.
Tô Cẩn Hoa gật đầu nói: "Thăng nhóc kia cam đoan với tôi, trong mười hai tiếng nhất định sẽ nhận được tin cầu hòa của nước Thần Tam, lúc đó tôi còn không xem trọng, xem ra bây giờ thằng nhóc đó thật sự không hề khoác lác!"
"Long chủ!"
Một cảnh vệ viên vội vàng tiến vào.
Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình lại căng thẳng, bọn họ sợ nghe được tin xấu.
Cảnh vệ viên vội vàng nói: "Có tin tức từ tiền tuyến Tây Cương, hy vọng bên Long Chủ tạm thời từ chối đàm phán với nước Thần Tam."
Cái gì?
Tô Cẩn Hoa và Ninh Trạch Bình đều khó hiểu, bọn họ không biết trong hồ lô của Lý Trạch Vũ chứa thuốc gì.
"Long chủ!"
Cảnh vệ viên trình điện báo lên.
Tô Gẩn Hoa lập tức mở ra, lão cẩn thận xem.
"Tình huống gì vậy?"
Ninh Trạch Bình căng thẳng hỏi.
Đuôi lông mày vốn nhíu chặt của Tô Cẩn Hoa dần thả lỏng, lão cười nhạt: "Quả nhiên là hổ tử, dũng khí của thắng nhóc Lý Trạch Vũ này khiến tôi phải bội phục!"
Ninh Trạch Bình càng thêm tò mò: "Để tôi xem!"
Ông nói xong thì đoạt lấy điện báo trong tay Tô Cẩn Hoa.
Lý Trạch Vũ nói rõ trong thư, hẳn muốn đánh cho nước. Thần Tam hoàn toàn sợ hãi, sau đó sẽ cắn một miếng thịt béo trên người đối phương, bảo Tô Cẩn Hoa bên này không cần lo lắng, hẳn hoàn toàn nằm chắc!
"Con rồng này nhà họ Lý, quá ghê gớm..."
Ninh Trạch Bình hâm mộ nói.
Tô Cẩn Hoa cười thở dài: "Nhà họ Lý có người này, đảm bảo rẵng năm mươi năm sau vẫn huy hoàng!"
Nhà họ Diệp.
Diệp Chính Bình lo lắng cả đêm, cả người nhìn có vẻ tiều tụy rất nhiều.
Cho dù ấn tượng của ông ta về Lý Trạch Vũ hoàn toàn bị phá vỡ, nhưng ông ta cũng không dám đặt tương lai của nhà họ Diệp lên người hắn.
Nhưng mà ông ta không thể ngờ được người cha Diệp Trung Đường lại ra quyết định ngạc nhiên như vậy!
"Thái Thượng Lão Quân, cầu xin người phù hộ thằng nhóc Lý Trạch Vũ kia chiến thắng trở về!"
"Chỉ cần hắn có thể chiến thắng trở về, điều kiện gì tôi cũng đồng ý!"
Diệp Chính Bình âm thầm cầu nguyện trong lòng. "Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Sau đó ông ta nhìn thấy Diệp Khinh Nhu hưng phấn chạy vào: "Cha, tin tốt, tin tốt!"
"Tin tốt gì, con nói maul"
Diệp Chính Bình vô cùng kích động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...