Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Tiếng súng vang lên, câu xin tha cũng đột nhiên im bặt.

Tất cả các tướng lĩnh có mặt đều nơm nớp lo sợ.

"Các người thất thần làm gì? Còn không mau làm theo lệnh của Tướng quân Chachai đi! Hay là các người cũng muốn ăn đậu phông?”

Haru gân cổ hét to.

"À... vâng!"

"Vâng!"

Lập tức có người đi truyền lệnh.

Lúc này Haru mới hài lòng gật đầu, sau đó ra lệnh tiếp: "Các người ở lại đây canh chừng cho tốt, bản tướng quân đi ăn khuya, lát nữa sẽ quay lại!"

Sau đó, anh ta rời khỏi sở chỉ huy.

Anh ta vừa rời đi, mấy vị tướng lĩnh lập tức vây lại một chỗ.


"Các người có thấy tối nay tướng quân Haru có chút khác thường không?"

"Đâu chỉ không bình thường, mà còn giống như một người hoàn toàn khác!"

"Ài, dù thế nào đi nữa chúng ta chỉ cần nghe lời là được, ngàn lần đừng để bị băn chết như nhị tướng quân..."

Mấy người tụ tập lại châu đầu ghé tai thì thầm. Ở đầu bên kia, Haru vừa rời sở chỉ huy vội rẽ trái rẽ phải, thừa dịp không ai chú ý thì leo lên một chiếc xe việt dã quân dụng.

"Rừm rừm!"

Haru một tay khởi động xe, tay kia xé bỏ lớp mặt nạ da người trên mặt xuống.

Hiển nhiên, Haru này đã bị người ta giả mạo.

Và người giả mạo này còn có thể là ai khác ngoài Lý đại đương gia?

Cùng lúc đó. Mấy trăm ngàn quân của nước Thần Tam bắt đầu rút lui khỏi khỏi giao tranh, dần dần chia thành hai đội lớn đồng thời

hướng về phía bắc và phía tây.


Mà đám lính đánh thuê đang giao tranh với bọn họ cũng không truy đuổi theo.

Hai bên dường như vô cùng ăn ý lạ thường! Hơn mười phút sau.

"Bùm bùm bùm!"

"Bùm bùm bùm..."

Tình thế vừa mới bình tĩnh lại một lần nữa bị phá vỡ bởi tiếng lửa đạn.

"Ạ!"

Ngay sau đó là vô số tiếng rên rỉ vang lên.

Sở chỉ huy nước Thần Tam nhận được tin tức.

Binh lính của họ tuân theo mệnh lệnh tiến về hướng bắc và hướng tây, nhưng mới vừa tiến vào chiến tuyến chính không bao lâu đã gặp mai phục.

Trên mặt đất đã chôn sẵn vô số bom hẹn giờ, ngắn ngủi chỉ trong vòng nửa phút bọn họ đã chết ít nhất trắm nghìn người!

Tin tức này lập tức khiến tất cả các tướng lĩnh khiếp sợ giật mình.

Rốt cuộc, trăm nghìn người chết chứ không phải mười người!

Làm sao bọn họ có thể gánh nổi hậu quả này chứ? "Đều là lỗi của tướng quân Haru, là anh ta hạ lệnh!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui