Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Quân phủ Tây Cương.
Tần Chấn và mấy lão tướng quân vây quanh sa bàn, người trước bình tĩnh tự nhiên, những người khác thì gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
"Tần Soái, quân Huyền Vũ thương vọng nặng nề, nếu chúng ta lại không tới giúp đỡ, e rằng bọn họ sẽ toàn quân bị diệt."
"Quân Huyền Vũ đã chết trận hơn phân nửa tướng sĩ, bây giờ còn sót lại chưa tới năm mươi ngàn người bị vây khốn ở sông Thương Lan, cầu xin Tần Soái lập tức hạ lệnh xuất binh giúp đỡ."
Mấy tướng lĩnh lần lượt mở miệng.
Tần Chấn thì giống như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm vào sa bàn dưới đất.
Hành động lần này khiến mấy lão tướng quân giận mà không nói gì.
"Chư vị lý trí tí." La Đại Long thân là phó soái Thiên Long Quân, đồng thời cũng tâm phúc của Tần Chấn an ủi nói: "Thương vong Thiên Long Quân cũng không nhỏ, hơn nữa chúng ta còn là phòng tuyến cuối cùng, nếu như đại quân nước Thần Tam tấn công, một khi chúng ta thất thủ trận địa, hậu quả chắc chắn không tưởng nổi."
Mấy lão tướng quân yên lặng gật đầu, thừa nhận lời này có lý.
Khóe miệng Tân Chấn nhếch lên một tia cười lạnh.
Đợi sau khi toàn bộ quân Huyền Vũ bỏ mình, ông ta cũng không tin Long chủ sẽ không phái quân Hổ Khiếu đến đây giúp đỡ.
Mà một khi quân Hổ Khiếu chia binh đến đây giúp đỡ, nước Hùng bên kia...
Hừ hừ!
Bắc Cương thất thủ, hơn nữa quân Hổ Khiếu thương vong nặng nề, đến lúc đó Lý Định Quốc không thể ăn nói với Long Chủ.
Dựa vào mấy điểm này, ông ta sẽ có thể vạch tội Lý Định Quốc với Văn phòng Tư pháp quân sự.
Cuộc chiến giữa hai nhà Tần Lý, ông ta tin tưởng người thắng sau cùng sẽ là nhà họ Tần.
"Báo!"
Một binh lính vội vọt vào: "Nguyên Soái Lý, chiến thân hàng đầu quân Huyền Vũ Diệp Cường đã chết trận, quân Huyền Vũ còn sống chưa tới mười ngàn người."
Diệp Cường chết trận! Tin tức này lập tức khiến sắc mặt mọi người thay đổi.
Chỉ có Tân Chấn ung dung không vội, dường như ông ta đã sớm đoán được kết quả này, nhàn nhạt dặn dò: "Thăm dò thêm rồi báo lại."
"Vâng."
Binh sĩ lui ra ngoài.
Một lão tướng nắm chặt hai nắm đấm, lần nữa thỉnh cầu: "Tần Soái, thuộc hạ thỉnh cầu xuất binh nghĩ cách cứu viện
quân Huyền Vũ. "Lão Trương, vừa nấy tôi không phải..."
"La Soái."
Trương Binh Lễ ngắt lời: "Chỉ cần tôi mang mười ngàn tướng sĩ từ bên ngoài quấy nhiễu quân địch, quân Huyền Vũ sẽ có chút hy vọng sống trốn ra từ sông Thương Lan."
"Anh dám bảo đảm mười ngàn quân Huyền Vũ kia chắc chắn có thể trốn ra chứ?" La Đại Long bất mãn chất vấn.
Trương Binh Lễ âm vang mạnh mẽ nói: "Quân Huyền Vũ có thể trốn ra bao nhiêu người thuộc hạ không dám hứa chắc, nhưng thuộc hạ biết nếu chúng ta không làm gì mà trơ mắt nhìn những tướng sĩ kia chết trước mặt, đời này trong lòng thuộc hạ khó có thể yên ổn."
Một phen nói đến mức La Đại Long á khẩu không trả lời được.
Mấy lão tướng còn lại đều gật đầu, vô cùng đồng ý với lời của Trương Binh Lễ.
"Tần Soái, tôi đồng ý với ý kiến của lão Trương."
"Tôi cũng đồng ý...
Mấy lão tướng lần lượt mở miệng khuyên bảo.
Chân mày Tần Chấn hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn về phía Trương Binh Lễ: "Anh tòng quân hai mươi năm, có biết quy tắc trong quân lớn hơn trời không?”
"Thuộc hạ biết."
"Nếu biết sao anh còn phải chống lại quyết định của bản soái?"
"Tôi..." Trương Binh Lễ chưa nói xong thì nhìn thấy Tần Chấn tiện tay lấy ra súng lục bên hông trực tiếp bóp cò.
"Bằng!" Tiếng súng đột ngột vang lên, Trương Binh Lễ ngã xuống trong vũng máu.
"Trương Binh Lễ công khai chống lại mệnh lệnh, đã bị bản soáy xử quyết tại chỗ."
Tần Chấn nhìn đám người xung quanh một chút, nghiêm nghị hỏi: "Còn ai muốn chống lại mệnh lệnh của bản soái
không?”
Mọi người ở đây đều cúi đầu xuống, cứ thế không dám lên tiếng nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...