Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi

Ngọc Phượng Hoàng cau mày, quát một tiếng. Suy cho cùng thì Trương Bách Khâm cũng là con của Chưởng giáo đạo môm, đến đây làm khách của Tiểu Dao Cung, làm như thế thực sự có chút quá đáng.

"Sư tỷ yên tâm, ta tự biết chừng mực!"

Lý Trạch Vũ quay sang nhìn Trương Bách Khâm, chất vấn: "Bọn tôi ức hiếp cậu như thế nào?"

"Tôi mới cho cậu đi mà, chính cậu không chịu đi, đúng chứ?”

"Sau đó cậu kêu đói, ông đây đã có lòng móc tiền túi ra mua bánh bao cho cậu!"

"Thằng ranh nhà cậu không cảm kích thì thôi, còn nói Tiêu Dao Cung bọn tôi khinh người quá đáng?

Nói hết câu, Lý Trạch Vũ còn tỏ vẻ vô cùng đắng lòng, nói: "Con của Chưởng giáo đạo môn có thể vô lý như vậy sao? Con của chưởng giáo Đạo Môn là được coi trời bằng vung hả?"

Trương Bách Khâm bị nói mát đến mức mặt mũi đỏ bừng. Song, dù không thể phản pháo nhưng anh ta nhất định không chịu anh chỗ bánh bao kia.

Dù sao cũng chẳng ăn hết được!

"Bây giờ tôi có thể đi không?"

Trương Bách Khâm ngượng ngùng hỏi.


"Được chứ, chân mọc trên người cậu mà, con mẹ nó, cậu muốn đi thì ai cản nổi?"

Lý Trạch Vũ làm như mình đang nhìn một thằng đần.

Trương Bách Khâm tức đến mức toàn thân run rẩy, lập tức quay người bỏ đi.

Anh ta sợ nếu còn ở lại đây thì mình sẽ tức đến mức chết trẻI

Bạch Tố Y nhìn theo bóng dáng đi xa của Trương Bách Khâm, thở phào một hơi thật mạnh.

"Sư đệ, tại sao vừa nấy đệ lại làm khó tên nhóc kia?"

Ngọc Phượng Hoàng không khỏi hỏi ra sự hoài nghi trong lòng.

Lý Trạch Vũ liếc nhìn Bạch Tố Y bằng ánh mắt ẩn chứa thâm ý, thản nhiên đáp: "ThỨ nhất là tên nhãi kia nhìn Tố Y bằng ánh mắt thèm muốn bỉ ổi. Nếu ta không dạy cho đối phương một bài học thì lần sau cậu ta sẽ tới Tiêu Dao Cung, trực tiếp cướp người đi!"

Ngọc Phượng Hoàng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu được nguyên nhân.

Lúc này, Bạch Tố Y mới biết bày ra tất cả chuyện này vì cô, cô không khỏi nhìn đối phương bằng ánh mắt cảm kích.


"Được rồi, Tố Y ở lại đây, những người khác lui ra ngoài cả đi"

"Vâng!"

Chúng đệ tử tuân lệnh Ngọc Phượng Hoàng, lục tục rời khỏi Phượng đường.

"Sư tỷ, đại hội Võ đạo là gì?"

"Đấu võ à?"

"Nếu thắng thì có thưởng không!"

Lý Trạch Vũ cầm thiệp mời lên, hỏi liên tiếp mấy vấn đề liền.

"Tố Y, con giải thích cho sư thúc đi."

"Vâng!"

Bạch Tố Y khom người hành lễ, chuẩn bị lên tiếng.

Điện thoại trong túi Lý Trạch Vũ đột nhiên reo chuông, hắn phẩy tay ra hiệu cho Bạch Tố Y chờ, sau đó lấy điện thoại ra bấm.

"Lý Trạch Vũ, cậu có thể tới cứu tôi không..."

Tiếng cầu cứu của Diệp Khinh Nhu vang lên từ đầu dây bên kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui