Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Nhưng bây giờ nhà họ Lý vậy mà đánh đòn phủ đầu. Việc này rất không thích hợp.
Tân Chấn không khỏi hoài nghi nhà họ Lý có phải sợ nhà họ Tân tìm bọn họ tính sổ không, cho nên cố ý dùng mánh lới "khai chiến" này hù dọa ngược lại ông ta.
"Lão già, chuyện cho tới bây giờ ông còn muốn giả vờ trước mặt tôi?"
Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ đổi chủ đề nói: "Ba năm trước nhà họ Tần các ông bảo khiến ông đây dính vào vụ án phong lưu hoàng thành, từ đó ngồi tù ba năm, còn xém chút khiến nhà họ Diệp cá chết lưới rách với chúng tôi, lẽ nào đây cũng là hiểu lầm?”
"Không nói những chuyện khác, đời này cháu trai Hạo Nhiên tôi đã hủy, tôi vẫn chưa tìm nhà họ Lý các cậu tính sổ đâu."
Mặc dù ánh mắt Tân Chấn sắc bén, nhưng cũng không dám nhìn về phía Lý Trạch Vũ.
Bởi vì trong lòng ông ta hiểu rõ, sau khi cha con Lý Tu bốc hơi khỏi nhân gian, nhà họ Lý tám phần biết đầu tiêu sau màn lúc trước bày ra vụ án phong lưu chính là nhà họ Tân bọn họ.
Cho nên ông ta có hơi chột dạ.
"Ha ha, ông đây cho ông tính cái rằm, chúng ta trực tiếp khai chiến là được." Lý Trạch Vũ nói xong cũng muốn đứng dậy rời đi.
"Đợi đã" Mất thấy thái độ đối phương cứng rắn, chân mày. Tân Chấn nhíu chặt hơn.
"Có rằm mau thả." Giọng điệu Lý Trạch Vũ vô cùng ngang ngược.
Tân Chấn cố nén giận, giọng điệu rét lạnh: "Thay tôi chuyển một câu cho ông nội cậu."
"Hửm”?" Lý Trạch Vũ nheo mắt lại.
Tân Chấn găn từng chữ một: "Mặc dù nhà họ Lý các cậu có ông cố Lý canh giữ, nhưng tới đó cũng đừng tưởng răng mình thật sự là gia tộc hạng nhất gì! Nếu như ông ta vẫn muốn khư khư cố chấp, cuối cùng ngã xuống tuyệt đối không phải là nhà họ Tân chúng tôi."
Nghe nói như thế, trong lòng Lý Trạch Vũ càng thêm kết luận.
Tân Chấn chính là người Vu giáo.
"Rửa mắt mà đợi đi." Thăm dò có kết quả rồi, Lý Trạch Vũ cũng không lãng phí thời gian ở đây, hắn rời khỏi nhà họ Tần.
Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, ngón tay Tân Chấn gõ lên mặt bàn, không nhìn ra trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Bên kia. Lý Trạch Vũ rời khỏi nhà họ Tân một mình đi thẳng tới sân bay, bao hết một chiếc máy bay chuyên dùng bay về phía Tuyên Thành.
Hơn hai tiếng sau.
Lúc hẳn từ sân bay tới, một chiếc Maserati ngừng ở trước mặt hắn.
Lý Trạch Vũ lập tức khẽ giật mình.
Bởi vì hẳn thông báo Sói đen đến đón mình, không ngờ vậy mà lại là Trần Thanh Dao.
Ngồi lên ghế phụ, Lý Trạch Vũ theo bản năng lấy thuốc lá ra nhóm lửa.
Trần Thanh Dao nhanh chóng kéo kính xe xuống rồi lấy tay che mũi, bất mãn nói: "Có thể đừng hút thuốc trong xe tôi không?"
Hừ hừ!
Lý Trạch Vũ khế giật mình, tinh tế đánh giá đối phương vài lần rồi hỏi: "Cô là Tân Thanh Tuyết?”
Trần Thanh Tuyết liếc mắt, tức giận nói: "Cậu cả Lý đúng là quý nhân quên nhiều chuyện, mấy ngày không gặp đã hoàn toàn quên một người."
"Khu khụ."
Lý Trạch Vũ sặc một cái, vội vàng vứt tan thuốc, ngại ngùng cười: "Đừng hiểu lầm, tôi tưởng cô là Thanh Dao."
Trong hai chị em Trần Thanh Tuyết và Trần Thanh Dao, quan hệ người sau hòa hợp với hắn hơn tí.
Mà Trần Thanh Tuyết luôn là dáng vẻ tránh người ngàn dặm, sao Lý Trạch Vũ sẽ nghĩ tới đón hẳn sẽ là nữ tổng giám đốc núi băng này.
“Giải thích chính là che giấu."
Trần Thanh Tuyết khế hừ một tiếng, muốn đạp chân ga.
"Đợi đã" Bỗng nhiên Lý Trạch Vũ la lên.
Trần Thanh Tuyết nghiêng đầu nhìn lại, đang muốn mở miệng.
"Vù vù."
Trong tay Lý Trạch Vũ xuất hiện một cây kim châm và một cây ngân châm, động tác lưu loát đâm vào chỗ mi tâm của Trần Thanh Tuyết.
"Anh muốn làm gì?" Trần Thanh Tuyết khiếp sợ, không dám nhúc nhích lung tung.
Lý Trạch Vũ cười ha ha nói: "Hai chị em cô thật sự quá khó phân biệt, tôi đánh dấu cho cô, lần sau sẽ không nhận lầm”
Trong lúc nói chuyện đan điền của hắn vận khí, từ lòng bàn tay truyền bào trên hai cây kim, cuối cùng tiến vào chỗ mi tâm của Trần Thanh Tuyết.
Một nốt ruồi duyên màu đỏ trở nên như ẩn như hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...