Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi
Lý Viễn Sơn nghiêng người vẫy vẫy tay với Lý Trạch Vũ: "Tên nhóc thối kia, đưa cô nhóc họ Diệp tới đây."
Mặc dù Lý Trạch Vũ không biết ông cố của mình đang chơi trò gì, thế nhưng vẫn dẫn Diệp Khuynh Thành ởi tới.
"Các vị..."
Nhìn khách khứa ở khắp nơi một lượt, Lý Viễn Sơn cao giọng hỏi: "Các vị nhìn thử xem có phải thăng cháu trai của tôi và cô bé nhà họ Diệp là một cặp trai tài gái sắc đúng không, giống như một đôi kim đồng ngọc nữ nhỉ?"
Cách đó không xa, sắc mặt Khương Như Phong khó coi như ăn phải phân vậy.
Hôm nay là hôn lễ của anh ta, nhưng có người nói cô dâu của anh ta và người đàn ông khác là một cặp kim đồng ngọc nữ.
Đúng là vả mặt!
Hơn nữa còn vả mặt của cả nhà họ Khương!
"Ông cụ Lý đúng là có con mắt tinh tường, Lý thiếu và Diệp tiểu thư thật sự rất xứng đôi!"
"Không sai, Lý thiếu tuấn tú lịch sự, Diệp tiểu thư lại nghiêng nước nghiêng thành..."
Không ít khách mời nói ra những lời trong lòng.
Dù sao cũng là Lý Viễn Sơn dẫn đầu, nhà họ Khương muốn trách cũng không thể trách bọn họ được!"
"Diệp Khuynh Thành là của tôi, cô ấy là cô dâu của tôi." Khương Như Phong không nhịn được bùng nổ.
“Khương thiếu ưu tú như thế, tôi tin chắc anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn tôi nhiều."
Diệp Khuynh Thành bày ra vẻ áy náy lên tiếng, nói xong cũng cảm thấy thoải mái hơn.
"Con khốn này, ông đây nguyện ý cưới đôi giày rách như cô là phúc cô tích được từ kiếp trước đấy, không phải cô bị cái tên khốn đó chơi đến nghiện rồi chứ? Yên tâm đi, nói về trình chơi phụ nữ, ông đây không kém anh ta là bao, tối nay cô sẽ có thể nhìn thấy!"
Khương Như Phong tựa như mất hết toàn bộ lý trí, điên cuồng gào thét.
Vừa dứt lời, sắc mặt tất cả người nhà họ Diệp đều thay đổi.
Mặc dù con gái trong gia đình được xem là công cụ đính ước, thế nhưng cuối cùng thì Diệp Khuynh Thành vẫn là người nhà họ Diệp.
Bây giờ con mẹ nó còn chưa gả vào nhà họ Khương thế mà đã bị coi thường như thế, thế sau khi gả vào chẳng phải còn chẳng thể làm người sao?
"Bốp!"
"Vô liêm sỉ, con đang nói sảng cái gì đấy!"
Khương Chính Hoằng tát một cái lên mặt con trai mình.
Chẳng chút lưu tình!
Gò má truyền tới cảm giác đau đớn, Khương Như Phong như vừa tỉnh lại trong giấc mộng, tựa như cũng ý thức được mình vừa lỡ lời.
Khương Thượng Đức nhận ra vẻ tức giận trong mắt những người nhà họ Diệp, lập tức trấn an: "Mọi người bỏ qua cho, cháu trai tôi nói năng vô lễ, xin đừng chấp nhất nó, về nhà tôi tuyệt đối sẽ không tha cho nó."
"Hôn lễ ngày hôm nay đến đây thôi!"
Diệp Trung Đường lạnh lùng lên tiếng, một luồng khí lạnh lùng tản ra từ trên người ông cụ.
"Cha!"
"Ông nội!"
Sắc mặt của Diệp Chính Bình và Diệp An cũng lập tức thay đổi.
"Tất cả im miệng cho tôi!"
Diệp Trung Đường lạnh lùng quát lên: "Đã nói với các người rồi, bán con cầu vinh tuyệt đối không phải chuyện mà một đại trượng phu sẽ làm, làm người phải dựa vào chính mình!"
"Được! Lão Diệp, mấy lời ông nói đã chạm đến trái tim tôi rồi, tôi lại mời ông một ly nữa!"
Lý Viễn Sơn cười ha hả, tựa mình thay Diệp Trung Đường rót rượu.
Trong lòng Diệp Khuynh Thành như trút được gánh nặng, cảm kích liếc nhìn Lý Trạch Vũ đang ở bên cạnh: "Cảm ơn."
"Cái này là tôi nợ ông!"
Nói xong, Lý Trạch Vũ xoay người, vẻ mặt tràn đầy nghiền ngẫm nhìn về phía Khương Như Phong.
"Dáng vẻ kéo dài chút hơi tàn không chịu nhận thua của anh thật sự rất xấu xí..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...