Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Cảm thấy mình bị kim châm đau, A Sửu bị buộc phải mở mắt.

"Ơ, mẹ Ngô, ngài nhìn xem, Thanh Liễu tỉnh rồi! Ta nói đúng không, nàng ta chỉ giả bộ thôi! Vì không muốn lên đài, không muốn tiếp khách nên cố ý giả chết! Cầm kim thử một chút, chẳng phải bây giờ đã biết rồi sao!" Một nữ nhân mày liễu mắt hạnh, trên gương mặt mập như heo thoa một đống bột son phấn kinh hãi kêu thành tiếng, chỉ chỉ A Sửu, trừng mi trợn mắt hô lớn.

Nghe vậy, Từ nương lớn tuổi đi về phía A Sửu, nhếch đôi môi đỏ mọng, cười lạnh nói: "Thanh Liễu, ngươi là đứa bé ta coi trọng nhất, không ngờ sau khi bị bệnh dậy lại không muốn lên đài, bây giờ còn dám giả bộ với ta. Ngươi cũng biết thủ đoạn của ta rồi đấy, nếu ngươi không nghe lời thì ta có rất nhiều cách để khiến ngươi nghe lời! Hôm nay tắm cho sạch sẽ đi, ngày mai lên đài biểu diễn cho ta!"

A Sửu nghi hoặc khó hiểu, hoàn toàn không hiểu người trước mặt đang nói cái gì. Thanh Liễu? Đó là ai? Có thể ăn được không? Còn nữa, đây là nơi nào? Không phải lúc nãy nàng còn đang nói chuyện với sư phụ sao? Sao bỗng chốc đã thay đổi một địa phương khác rồi? Mấy người này là ai, đang làm gì?

Thấy người trên giường dại mặt ra, trông như kẻ ngốc thì mẹ Ngô (ý là má mì Ngô đó ạ) nhất thời không phân biệt được có phải nàng ta đang giả bộ hay không, nhăn mày lại nói: "Nếu đã tỉnh rồi, còn không mau đứng lên!"

Nuốt một ngụm nước bọt, A Sửu ngạc nhiên cảm nhận được vị đắng! Lại dùng lực nuốt xuống một cái, nàng kích động. Người có khuôn mặt tái nhợt nằm trên giường cuối cùng cũng có một chút sức sống.


Người lúc nãy cầm kim châm đâm Thanh Liễu cuối cùng cũng phát hiện điều bất thường, nhìn thấy người trên giường kỳ dị như thế thì sợ hãi trốn ra sau lưng mẹ Ngô, còn kéo áo mẹ Ngô.

Ngô ma ma quay đầu lại trừng mắt một cái, mặt không chút thay đổi lạnh lùng nhìn chằm chằm người trên giường, tiếp tục cười lạnh nói: "Không ngờ bị bệnh xong lại còn có gan lớn hơn, xem ra không coi lời ta nói ra gì rồi. Triệu ma ma, Khang ma ma vào đây cho ta, các ngươi hầu hạ Thanh Liễu cô nương một chút!" Không đợi A Sửu kịp phản ứng, đã có hai ma ma đi vào từ bên ngoài. Cong môi cười nịnh nọt với mẹ Ngô, hỏi: "Mẹ có gì muốn dặn dò thì nói đi ạ."

" Thân thể Thanh Liễu cô nương của các ngươi không tốt, đầu óc không tỉnh táo, các ngươi đâm hai châm cho nàng đi. Đâm thật tốt vào cho ta!" Dứt lời, mẹ Ngô lui qua bên cạnh hai bước mở đường cho hai vị ma ma.

Mắt thấy hai lão thái bà này cầm ngân châm đi gần đến mình, trong lòng A Sửu sợ hãi."Các ngươi... Các ngươi muốn... Khụ khụ... Các ngươi muốn... Muốn làm gì..." Vừa lên tiếng, A Sửu đã cảm thấy cổ họng rất khó chịu. Nàng bừng tỉnh, lập tức ngồi dậy, vén chăn lên, cúi đầu nhìn chằm chằm tay chân trắng nõn.

Hai ma ma thấy thế, cảm thấy không thích hợp, quay đầu lại nhìn mẹ Ngô. Mẹ Ngô không nói gì, chỉ nghiêm mặt, không tỏ vẻ gì cả. Trong lòng nàng cũng đang thấy kỳ quái không biết Thanh Liễu đang giở trò gì, nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài, nhất định phải bình tĩnh.

A Sửu đã chắc chắn linh hồn mình đã nhập vào trong một thân thể khác. Trong lòng cũng vui sướng, có thân thể, nàng có thể ăn được đồ ăn rồi!

Bốn nữ nhân trong phòng đều nhìn chằm chằm A Sửu không chớp, A Sửu kích động trong chốc lát mới phát hiện có vài đôi mắt đang nhìn nàng. Lúc trước đã từng nhập vào thân thể Đặng Mỹ Mỹ nên A Sửu đã có chút kinh nghiệm. Sững sờ nhìn mấy người này rồi che đầu lại, khàn khàn mở miệng: "Ta... Ta làm sao... Làm sao vậy... Đầu thật là đau... Thật khó chịu... Các ngươi là ai..."

Mấy người trong phòng nghe nàng nói thế thì đều bị dọa, hai ma ma cũng đều nhìn về phía mẹ Ngô với cùng một biểu cảm, ánh mắt dò hỏi: Đây là tình huống gì?

Vẻ mặt mẹ Ngô cực kỳ lạnh nhạt, khẽ mở đôi môi đỏ mọng rồi chậm rãi nói: "Nếu Thanh Liễu cô nương đã không thoải mái, còn không mau đi tìm đại phu xem bệnh cho nàng!"


Khang ma ma cơ trí lập tức gật đầu: "Chao ôi! Tiểu nhân phải đi mời đại phu cho Thanh Liễu cô nương!" Nói xong, chân chạy nhanh ra ngoài như bay.

Lăn qua lăn lại mấy vòng, A Sửu để đại phu xem bệnh cho mình, đại phu xem xong thì lắc đầu, đứng dậy vừa đi ra ngoài vừa nói với mẹ Ngô: "Tại hạ đã xem bệnh cho Thanh Liễu cô nương rồi. Là y thuật của lão phu không tinh thông, lần trước xem bệnh cho Thanh Liễu cô nương không nhận ra Thanh Liễu cô nương bị trúng độc!"

"Cái gì? Trúng độc?" Lần này mẹ Ngô không lạnh nhạt được nữa.

"Đúng, là trúng độc! Lần trước xem bệnh cho Thanh Liễu cô nương, tại hạ cho là chỉ bị cảm thông thường. Không ngờ bây giờ lại phát hiện không chỉ đơn giản như vậy. Thanh Liễu cô nương đột nhiên bệnh nặng như thế, mà lại thật lâu không hết bệnh, chính là vì trúng một loại độc tên là "Đoản mệnh tán". Loại độc này lúc đầu thì không khác gì loại bệnh thương hàn thông thường, nhưng một thời gian lâu sau mới chậm rãi phát tác. Nếu độc được hạ trước ngày ta chẩn mạch cho Thanh Liễu cô nương vài ngày thì nhất định có thể tra ra..." Lô đại phu lắc đầu than thở.

"Đoản mệnh tán... Vậy Lô đại phu, Thanh Liễu còn có thể cứu chữa không?" Điều mẹ Ngô lo lắng là cái này. Nếu hết thuốc chữa thì chẳng phải những tâm huyết nàng bỏ ra bồi dưỡng hoa khôi mấy năm nay đều tan thành mây khói sao. Nghĩ đến việc cây rụng tiền đổ thì mẹ Ngô mụ mụ liền đau đứt ruột.

"A, lão phu bắt mạch thấy bệnh tình quỷ dị, còn phải quan sát thêm mấy ngày..." Lô đại phu cũng không dám bảo đảm.

"Quan sát mấy ngày? Được! Lô đại phu cứ việc quan sát!" Quan sát thêm nghĩa là còn có thể chữa được, mẹ Ngô lập tức cảm thấy được an ủi. Chỉ cần Thanh Liễu không chết thì nàng vẫn có thể kiếm lời được tới tám, mười năm. Đưa Lô đại phu đến, sắc mặt mẹ Ngô khôi phục lại vẻ lạnh nhạt như lúc trước, đi đến phòng A Sửu. Đẩy cửa ra liền nhìn thấy A Sửu đang cắn một quả táo, cắn rộp rộp rộp, vô cùng có tiết tấu. Nhìn thấy cảnh tượng này, những lời mẹ Ngô vốn muốn nói lại không nói ra được. Vốn là muốn an ủi Thanh Liễu một chút, nhưng nhìn thấy sắc mặt không lo không nghĩ của nàng, tinh thần cũng không tệ lắm thì mẹ Ngô chỉ có thể nói: "Thanh Liễu đừng sợ, Lô đại phu sẽ chữa tốt cho ngươi. Ngươi muốn ăn cái gì thì ăn, cứ dặn hạ nhân đi làm là được."


A Sửu không nói lời nào, chỉ gật đầu rồi tiếp tục ăn.

Mẹ Ngô cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Thanh Liễu, không phải ngươi không thích ăn táo sao?"

A Sửu như không nghe thấy gì, tiếp tục ăn. Ăn xong một quả lại cầm một quả khác lên, cắn một miếng rồm rộp.

Mẹ Ngô bị ngó lơ cũng không thấy tức giận, ngược lại còn suy nghĩ sâu xa. Chẳng lẽ sau khi Thanh Liễu biết mình bị trúng độc, sợ lại bị người ta hại nên dứt khoát giả ngu? Mẹ Ngô cảm thấy rất có khả năng này, hoài nghi người hạ độc Thanh Liễu đang ở bên cạnh. Nghĩ đến trong Phú Quý lâu lại có người dám hạ độc, cả người mẹ Ngô đầy khí lạnh. Càng nghĩ càng sợ hãi, bỗng nhiên đứng dậy, đi ra ngoài.

Đi tới cửa còn đặc biệt dặn dò nha hoàn Tiểu Vũ hầu hạ Thanh Liễu vài câu, còn để lại Khang ma ma và Triệu ma ma để trông chừng Thanh Liễu, lúc này mới rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui